Liệu có được sống yên ổn, còn được bên nhau đi nốt cuộc đời?

Quý cha DCCT với quý ông thương phế binh VNCH tại Đắk Lắk

Ngày 23.02.2019 chương trình “Tri ân Thương Phế Binh – Việt Nam Cộng Hoà” xuân 2019 Bên Nhau Đi Nốt Cuộc Đời đã trao quà xuân 2019 đến tận từng gia đình cho 58 ông TPB đang sống tại tỉnh Đắk Lắk. Hành vi thiện nghĩa này, dĩ nhiên, không qua khỏi sự theo dõi của an ninh cộng sản, vốn rất dị ứng với chương trình.

Các thiệp mừng bị tịch thu, danh sách được thu thập kèm theo những lời đe doạ. Liệu Có Được Sống Yên Ổn, Còn Được Bên Nhau Đi Nốt Cuộc Đời? Nhớ lại đầu năm dương lịch 2019, từ những đồng tiền chắt chiu của những đồng đội trân quý tình Huynh Đệ Chi Binh và những người thiện tâm gom góp dành cho những Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hoà đơn thân, xây dựng nên sáu căn nhà nhỏ nép mình trong khu Vườn Rau, bỗng dưng trở thành miếng mồi ngon cho sự tham lam của nhà cầm quyền cộng sản trước mảnh đất được đo bằng vàng, tính bằng bạc.

Phải chăng đó là số phận đã an bài của những số mệnh đen đủi đứng trước một thể chế tham tàn, phi nhân và vô luân, quyết đày đoạ cho đến cùng những kẻ thù của chế độ, cả những người, sống, chỉ còn biết sống lất lây, lẫn những người chết, chẳng được mồ yên mả đẹp?

Gắng gượng để sống, vì sự sống là vô giá, nhất là biết mình đã anh dũng sống thế nào, đã hy sinh cho những giá trị cao cả nào. Chẳng mong được vinh danh bởi những cống hiến, chỉ mong được sống yên ổn những ngày cuối của cuộc đời trong thân phận hèn kém, đầy khổ sở nhục nhã trong thể chế cầm quyền đầy áp bức, luôn thù nghịch, cũng chẳng được.

Thật nghiệt ngã! Một chút hương mùa xuân từ những tấm lòng cảm thông và liên đới với những Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hoà đang chìm trong nỗi đau, như để nhắc rằng, dù họ bị xã hội ruồng bỏ và coi thường, vẫn còn có rất nhiều người nhớ đến và tri ân, cùng đau một nỗi đau mất nước, cùng sống lưu vong trên các đất nước xa lạ, hoặc như các ông, lưu vong trên chính quê hương mình, vẫn không mất đi niềm hy vọng sẽ có ngày đoàn tụ để đoàn viên.

Dù mai ngày, với thân phận sống gởi thác về, thì vẫn còn có chung một cõi để về, để thân xác trở thành đất – trả nợ đất, để linh hồn được hoà quyện với hồn thiêng sông núi, vĩnh viễn thành con dân đất Việt, hiên ngang ngẩng cao đầu với khí phách hào hùng của những người đã cống hiến không hề hối tiếc, cho vinh quang Đất Việt. Vậy thì câu hỏi, Liệu Có Được Sống Yên Ổn, Hoặc Còn Được Bên Nhau Đi Nốt Cuộc Đời, không quan trọng: “Ngày mai cứ để để ngày mai lo, ngày nào có cái khổ của ngày ấy (Mt 6,34)

Hơn bốn mươi năm qua, còn nỗi khổ nào đã không nếm?. Ai cũng mong được sống êm ấm dưới mái nhà, nhưng nước đã mất thì lấy đâu nhà? Cam chịu mọi nỗi hổ nhục để sống, nhưng không sống nhục, để mơ về một ngày mai tươi sáng. Đó là điều chắc chắn theo quy luật tuần hoàn của cuộc sống, của lịch sử, vì sau đêm dài của tối tăm, sẽ bừng lên ngày mới rạng rỡ huy hoàng.

Bên Nhau Đi Nốt Cuộc Đời, dù là những bước chân khập khiễng hay run rẩy vẫn là những bước chân có nhau, dìu nhau, cõng nhau trong hành trình làm người và thành nhân, trong sự ngưỡng mộ và tri ân, ngang qua những những tiếng sủa gầm gừ của loài chó, tiếng dậm chân hí vang của loài ngựa, qua những ánh mắt hau háu soi mói của loài cú vọ, kền kền.

Lm. Giuse Ngô Văn Kha, DCCT

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.