Mẹ ơi! Xin xót thương con!

Thái Hà (04.7.2016) – Có bao nhiêu nỗi đau thương tâm mà người con phải hứng chịu từ những lời nói, những cách ứng xử, dù chỉ là đùa giỡn, của người bố, người mẹ mà những đấng sinh thành đâu có hay biết ! Điều đáng tiếc nữa là những người bố, người mẹ này lại thường oán trách, đổ lỗi cho những công trình do chính họ tạo nên là những người con khốn khổ này.

Tâm thư sau đây của người con gởi cho mẹ mình, là một trong những nhân chứng cụ thể. Thiết tưởng những bậc làm cha, làm mẹ cần đọc kỹ để tránh tối đa việc gây ra những tổn thương đổ vỡ cho con của mình và những người con đau khổ hãy cảm thông cho sự thiếu hiểu biết của bố mẹ mà can đảm tha thứ và chủ động làm hòa với họ.

MẸ ƠI ! XIN ĐỪNG ĐÙA GIỠN TRÊN NỖI ĐAU CỦA CON

 Gửi mẹ của con!

 Tạ ơn Chúa đã dẫn con tới kỳ tĩnh tâm khám phá chính mình và gặp gỡ Chúa để khám phá ra bản thân mình, và ngày hôm nay con có thể nói ra những dòng tâm sự này, điều mà con chẳng bao giờ nghĩ, con lại dám nói ra với mẹ.

Minh họa. Ảnh internet
Minh họa. Ảnh internet

Mẹ mang con trong cái thời tiết khắc nghiệt của mùa hè nóng nực, và sinh con ra trong cái rét của mùa đông. Có lẽ vì thế cuộc đời của con mới trở nên khắc nghiệt như ngày hôm nay. Con đang tìm về chính mình và có một việc làm con day dứt suy nghĩ đến không thể ngủ ngon là: “ Mẹ có biết con đã sống như thế nào không? Con đã nghĩ đã cảm thấy mẹ là người như nào mẹ có biết không?”. Nhưng Mẹ chắc không biết được điều đó đâu, vì mẹ có bao giờ hỏi con về những điều đó đâu, và mẹ có coi con là gì đâu mà mẹ phải bận tâm những điều đó. Con đã phải cố gắng bao nhiêu năm qua để chôn vùi tất cả những gì là quá khứ đau khổ mà con đã trải qua, thế nhưng khi con càng cố gắng kìm kẹp nó thật chặt thì chính nó lại làm con nổ tung ra và làm cho con đau đớn. Còn mẹ, mẹ đã quên hay mẹ cố tình chôn giấu những gì mẹ đã làm trên cuộc đời của con?

Trong ký ức của con có một hình ảnh, đó là một đứa trẻ khóc ré lên đau đớn khi mẹ nó và dì nó cố tình lấy tay dí vào chiếc mụn nhọt đang chảy mủ máu và nói: “Dí cho lõm cái chân”. Mẹ có biết mẹ độc ác cỡ nào không? Đứa trẻ 3 tuổi đó là con của 20 năm sau đấy. Một đứa trẻ đau đớn cầu xin đôi bàn tay của mẹ mình và người dì, thế nhưng đối với nó đều là sự tuyệt vọng vì không một ai ngừng trêu trọc nó cả. Khi con lớn hơn một chút, những năm con đi học cấp hai cũng là những ngày con rong ruổi với mẹ nơi chợ búa, đối với con nó giống như một cơn ác mộng vậy. Dù con từng nói con không muốn ra chợ, nhưng cả cha và mẹ đều nhất quyết bắt con phải đi. Con không đi thì mẹ nói cha đánh con, rồi cả cha và mẹ đều mắng nhiếc con thậm tệ, những lần con ngủ quên, những lần con đưa em đi gửi và ra trễ, rồi những lần mẹ quên dao kéo và bảo con đem ra, tất cả những lần đấy con đều phải nghe lấy những câu nói sỉ vả của mẹ ngay trước mặt những bạn chợ hàng ngày của mẹ. Mẹ nghĩ con không biết xấu hổ hay sao? Con từng hỏi về những trận đòn mà mẹ giáng trên cơ thể con, mẹ nói mẹ không nhớ, còn con thì chả bao giờ quên nổi. Đó là lần sửa nhà, mẹ chỉ cho con dội sân giếng cho sạch, con không hiểu và đã làm sai ý mẹ, mẹ vơ luôn cây sào có gắn đinh đánh vào đầu con cho chảy máu. Rồi lần khi cả nhà đang ăn cơm trưa, con không ăn, và khi em Hạnh vào giường nói con ăn con vẫn không ăn và đã đứng dậy hất cái ri đô, vô tình hất trúng chén cơm rơi xuống nhà và vỡ, mẹ đã đi ngoài vò dung roi mà đánh cho đôi chân con, chỗ thì bầm tím, chỗ thì chảy máu. Con từng rất hay bị đau bụng, những lần mẹ bảo con làm việc gì đó thì hầu như con đều bị đau bụng, những lần đó mẹ đều nói con là đứa lựa việc rồi đánh đập con. Có lần con đang đi vệ sinh mẹ vác gậy vào đánh khiến con phải bỏ chạy mà chẳng kịp kéo quần, mẹ rượt đuổi con giống như rượt đuổi một con vật, và đánh con tàn nhẫn giống như con là súc vật

Mẹ quá coi trọng con dâu con rể, còn con mẹ chẳng xem ra gì. Đã là con thì ai cũng như nhau thôi, mắc cớ gì mà mẹ phải cưng nựng đứa này hắt hủi đứa kia. Ngày 30 Tết, trong khi cả nhà đang vui vẻ cười đùa trong mâm cơm, trong khi mẹ đang cười nói với em rể và thông gia thì mẹ có nghĩ đến con không? Một mình con đang đau đớn nhìn cách đối xử của mẹ và lặng lẽ khóc một mình. Con có làm như thế nào cũng chả vừa lòng mẹ. Con đến muốn phát điên lên vì mẹ.

Mẹ à! Em Hạnh dù nó có lập gia đình trước con 10 hay 20 năm thì nó vẫn chỉ là em con mà thôi, tại sao mẹ lại bắt con phải trọng nó, trọng chồng nó, cung phụng chúng như ông hoàng bà chúa vậy? Mẹ bắt con suy nghĩ và hiểu cho chúng, còn con, ai suy nghĩ và hiểu cho con đây? 25 năm qua con đã sống trong đau khổ, dằn vặt của tội lỗi, của mặc cảm tự ti khi biết bản thân bị người khác lạm dụng thân xác mà liệu cha mẹ có biết không. Con hận cha mẹ vì sự vô tâm. Con hận mẹ vì những lời nói mỉa mai của mẹ dành cho người khác khi họ lầm lỡ, sa ngã. Đã là những lưỡi dao sắc nhọn nhất cứa vào vết thương của con, đã tạo ra sự sợ hãi trong con khiến con không dám bước đến gần mẹ mà nói ra nỗi lòng của một đữa con vẫn đang chất chứa bấy lâu nay. Chính sự thờ ơ vô cảm của mẹ trước những người lầm lỡ và với chính con đã đẩy con vào sự bế tắc như ngày hôm nay, đã khiến con không đủ can đảm, mất hết quyền lựa chọn tương lai con muốn đi tới. Chính mẹ đã cướp đi mất hạnh phúc của con. Con ghét mẹ, con hận mẹ. Con hận tất cả những gì mẹ đã làm với con, cách đối xử, lời nói, hành động….

Nhưng mẹ ơi! Nhờ được Chúa Thánh Thần dẫn con vào đây nên con mới có thể biết được những gì con mang trên mình về mẹ là sai. Con đã sai khi trách móc mẹ, con đã sai khi cứ mãi ghét bỏ, oán hận mẹ mà chẳng biết gì cả. Con sai khi con chỉ biết nghĩ cho bản thân con mà chưa một lần con đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ. Mẹ à! Bây giờ con mới hiểu được nỗi đau của mẹ. Bởi trong mẹ cũng mang trong mình những đau thương đổ vỡ. Mẹ đã trải qua sự nghiêm khắc của ông, mẹ cũng đã phải vất vả khi một mình gánh vác cả gia đình.

Mẹ à! Hạnh phúc hay không là do mình chọn lựa. Đường mà con và mẹ cũng như tất cả mọi người chọn để đi tới là hạnh phúc thật nơi nước Chúa, và để nhận được niềm vui trọn vẹn đó thì tất nhiên mỗi người phải lột bỏ con người cũ thì mới đạt được. Dù phải thật đau đơn kinh khiếp khi để Chúa lột bỏ con người cũ, quá khứ đã qua, nhưng điều đó thật tuyệt vời, khi điều con nhận lại được là niềm hạnh phúc và bình an thật sự. Con thật lòng ao ước mẹ cũng như con, được giải thoát khỏi những gì mà lâu nay vẫn đang kìm kẹp và giam hãm mẹ, để rồi không chỉ mẹ mà cháu chắt sau này cũng như những người xung quanh có thể sống theo thánh ý Chúa trong niềm vui, bình an và hạnh phúc thật sự. Con chỉ dám xin mẹ một điều thôi đó là cho con được nhìn thấy gia đình thực sự là một bến đỗ bình an cho con, để con có thể đặt trọn vẹn niềm tin tưởng của mình, và nhờ đó mà con được vững tâm hơn trên bước đường theo Chúa.

Mẹ ơi! Xin cho con được nói, lời mà con chưa một lần dám nói ra với mẹ, rằng: Con yêu mẹ rất nhiều!

Nguyệt San: Mẹ Hằng Cứu Giúp, số 3

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.