Thứ Tư: Lc 9, 57-62: Tín thác thì không còn thấy Chúa khó tính khó nết!

Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT

Thái Hà (30.9.2015) – Có lẽ không có chỗ nào mà Chúa Giêsu như thể quá “khó tính khó nết”, quá đòi hỏi như trong bài Tin mừng thứ Tư tuần XXVI thường niên hôm nay. Có ba người đến xin đi theo Chúa, Chúa dường như tỉnh bơ, không những thế Ngài còn nêu ra muôn vàn khó khăn, thử thách của việc đi theo Ngài khiến cho người ta như muốn nản lòng, chẳng còn mong được đi theo Ngài nữa!

12020018_1174444562572104_7568532828220488353_n1

Cụ thể, người thứ nhất có vẻ rất sẵn sàng đi theo Chúa; ấy vậy, Chúa cho anh ta biết rằng đi theo Ngài thì phải chấp nhận cuộc sống không cửa không nhà, vất vả khổ sở, nay đây mai đó: “Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ dựa đầu!” Người thứ hai muốn theo Chúa nhưng có việc quan trọng là phải về chôn cất cha mẹ mình trước rồi mới đi theo Chúa, Chúa không chấp nhận cho anh ta làm như vậy! Người thứ ba cũng muốn theo Chúa, nhưng chỉ xin được trở lại quê nhà để chào tạm biệt bà con, hàng xóm láng giềng. Anh ta chưa kịp làm điều đó thì đã bị Chúa mắng cho xa xả: “Ai đã tra tay cầm cầy mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa”.

Thực ra, Chúa không khó tính khó nết như ta tưởng. Ngài thấu hiểu từng người một và biết rõ ở nơi mỗi người có những rào cản nào có thể ngăn bước chân người ta đi theo Ngài. Điều Chúa muốn ấy là đã trở thành môn đệ của Chúa thì biết buông bỏ mọi sự riêng tư để sống phó thác, cậy dựa vào Chúa và để Chúa lo cho mình mọi sự. Có lần Chúa phán: “Hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa trước hết, còn mọi sự khác sẽ được ban cho sau”. Chính khi người ta chỉ biết khư khư tự lo cho mình mà không để Chúa dính dự vào các công việc của người ta, thì mọi chuyện sẽ chẳng đâu vào đâu, và cuối cùng người ta sẽ thất bại, chán nản và buông xuôi. Ngay ở trường hợp của người thứ hai, dường như anh ta rất có lý khi xin được về chôn cất cha mẹ, nghĩa là về chăm lo cho cha mẹ, đến khi cha mẹ khuất núi, rồi sau đó anh ta đi theo Chúa, (có lẽ anh này là người con cả trong gia đình, vì theo tục lệ của người Do thái, người con cả sẽ ở với cha mẹ và chăm sóc cho cha mẹ cho đến khi các ngài khuất đi – trách nhiệm này được gọi vắn tắt là “chôn cất cha mẹ”), nhưng Chúa đòi buộc anh ta phải biết phó thác ngay cả trách nhiệm quan trong đó cho Chúa và Chúa sẽ có cách để giúp anh chu toàn được trách nhiệm quan trọng của anh mà đồng thời anh vẫn có thể đi theo Chúa trên con đường loan báo Tin mừng.

Quả thật, một khi ngươi ta biết chọn Chúa trên hết mọi sự và chấp nhận để cho Chúa lo mọi việc cho mình thì chắc chắn lòng người ta sẽ được bình an và mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Tôi và bạn bấy lâu này thực sự đã cậy dựa, tín thác vào Chúa trong mọi chuyện của cuộc sống chúng ta hay chưa? Chúng ta đã chọn Chúa trước hết hay chúng ta đang lủi thủi tự lo công việc của chính mình mà không dám để Chúa dính dự vào đó?

Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT