Sáng ngày 30 tháng 10, 2017 khi hai Linh mục Đaminh Phạm Xuân Kế, quản hạt Đông Tháp và Giuse Nguyễn Ngọc Ngự, quản xứ Đông Kiều được UBND xã Diễn Mỹ mời làm việc liên quan đến tài sản giáo dân Đông Kiều bị hủy hoại, thì bị uy hiếp bởi hằng trăm người thuộc “Liên Minh Cờ Đỏ” ngay trước cổng Ủy Ban.
Vì sao nhóm người dữ dằn với những hành vi kích động bạo lực, lại dám ngang nhiên lộng hành trước cơ quan chính quyền, mà các cơ quan chức năng lại không có động thái gì?
Điều này ắt không phải là ngẫu nhiên.
Sự kiện ra mắt “Liên Minh Cờ Đỏ” được tổ chức vào ngày trước đó, 29/10/2017 ở Sơn Hải, gần Giáo Họ Văn Thai, thuộc Giáo xứ Song Ngọc, với khoảng hơn bảy trăm thanh niên “áo đỏ sao vàng” được cho là có chủ ý kích động, gây chia rẽ khối đoàn kết lương – giáo và đe dọa những giáo dân sống ở đây bằng bạo lực.
Đây là một minh chứng cho chính sách cai trị chuyên chế của nhà cầm quyền. Để làm việc này, họ biến con người thành những công cụ đã được tẩy não, làm tê liệt nhận thức đúng – sai, xấu – tốt, chỉ biết phản xạ có điều kiện, theo kiểu “quần chúng tự phát…. tiền”.
Ngày nay không ai còn lạ việc nhà cầm quyền “bảo kê” cho côn đồ, dùng côn đồ để khủng bố, trấn áp người dân có hành vi phản kháng, từ những sự kiện xã hội như các cuộc tọa kháng hoặc tuần hành vì môi trường, bảo vệ cây xanh, bảo vệ tài sản, chống sự cưỡng chế bất công, chống đường lưỡi bò của Trung Quốc, chống thảm họa Formosa…, đến các lãnh vực khác của đời sống như ở bịnh viện, nhà ga, nhà trường, giao thông, chợ búa… tất cả đều có “sự can thiệp tự phát” của một bộ phận quần chúng “tự phát” luôn sát cánh với các lực lượng chức năng.
Bộ phận quần chúng “tự phát” được quy tụ và đào tạo một cách chóng vánh bằng… tiền, để “phát huy cao độ tính tự giác và vai trò sáng tạo của quần chúng” một cách có… định hướng theo chỉ thị, cốt làm cho người dân sợ hãi với nhiều biện pháp khủng bố hoặc bạo lực, để triệt tiêu ý chí phản kháng. Cụm từ này ẩn chứa những thủ đoạn nhà cầm quyền có thể sử dụng mà vẫn bảo đảm tính “chính danh” cho thể chế, như cụm từ “tuyên truyền chống nhà nước” của điều 88 Bộ luật hình sự.
Muốn sử dụng “lực lượng tự phát” này cho có hiệu quả, phải đưa ra những mục tiêu, những đối tượng có tính đối kháng mạnh và bất khoan dung, như coi những dân oan là kẻ thù, những ai đứng về phía công lý, binh vực cho công bằng là phản động, những ai “chạm” đến đường lối chính sách, “to nhỏ” về những quan chức tham nhũng, hối lộ là phản quốc…
Đó là đường lối giáo dục lòng thù hận của con người thời bán khai, khi người ta có thể ung dung tế sát những người vô tội để làm hài lòng các thần minh, mà không hề cảm thấy xấu hổ, day dứt, hối hận về những chuyện xấu, trái với lương tâm, xúc phạm phẩm giá và chà đạp quyền con người.
Bởi đâu mà những chuyện bạo hành tàn nhẫn, bất khoan dung và nhân nhượng xảy ra giữa người với người; giữa cha mẹ với nhau và với con cái; giữa học sinh với nhau và với thầy cô; giữa giới chủ nhân và nhân viên… mà nguyên nhân có khi chẳng là gì, chẳng đâu vào đâu?
Đó là hậu quả tất yếu của một nền giáo dục lòng thù hận từ bao đời, trải qua bao thế hệ, khi cổ vũ và vinh danh cho “đường vinh quang xây xác quân thù”, để bây giờ đang lộ diện một bộ mặt gớm giếc chung cho toàn xã hội, cho từng gia đình và mỗi người trong những tương quan của đời sống.
Giáo dục lòng thù hận như phản xạ có điều kiện của Pavlov, sẽ hình thành nên “một loài thú mới có dạng người” với tâm lý cuồng bức hại, coi những lời nói và hành động của những người dám nghĩ khác là có mưu đồ bất chính, dám nói khác là phản động.
Như thế, nhà cầm quyền vừa thành công trong việc “định hướng” bộ não để thống trị, để thỏa sức “phát huy cao độ tính tự giác và vai trò sáng tạo của quần chúng”, vừa hướng bộ não ấy đến chỗ trung thành suy phục, yêu mến sùng bái một thần minh vĩ đại, như đỉnh cao của trí tuệ loài người, là lương tâm của nhân loại, là đạo đức sáng ngời, dẫu bản thân, trong hiện tại, vẫn đang lóp ngóp dưới hố sâu của tận cùng sự bi thảm, cả nghĩ bóng lẫn nghĩa đen.
Tất cả những gì đi ngược với “sự lập trình – tẩy não” ấy là kẻ thù phải tiêu diệt, kể cả những giá trị mà người ta có thể thấy và nghe, có thể sờ chạm và hưởng thụ đôi chút, những tuyệt đối phải “kiên định trong lập trường” không được, dù chỉ là manh nha sự hoài nghi, thoáng qua ý tưởng “xét lại” đường lối đang đi. Vì với mục đích đánh tráo khái niệm, nhà cầm quyền đánh đồng đảng phái với tổ quốc, và khi vị thế của đang luy lay vì những chính sách bất cập và sự điều hành yếu kém, họ đành phải nói thằng “còn đảng, còn mình”
Vậy phải chăng “Liên Mình Hội Cờ Đỏ” vừa mới ra mắt tại Sơn Hải, Quỳnh Lưu, Nghệ An, có động thái khiêu khích bằng bạo lực, chia rẽ dân tộc, gieo rắc sự thù hận lương – giáo là sự phơi bày kết quả của nền giáo dục thù hận ngu muội, không biết đến thiện – ác, không phân biệt tốt – xấu, đúng – sai?
Sự la hét, gầm rú của đám người “phát huy cao độ tính tự giác và vai trò sáng tạo của quần chúng” cho thấy chính sách ngu dân, bị “lập trình” và điều khiển bởi ý thức hệ của nhà cầm quyền chuyên chế vẫn đang còn tác dụng.
Lm. Giuse Ngô Văn Kha, DCCT