Nỗi niềm sau lũ

Bà con tại Quảng Bình bơi thuyền trong rác. Ảnh cafef.vn

NỖI NIỀM SAU LŨ

Lũ đi thì thấy bớt lo

Thế nhưng vẫn chẳng an cư chút nào

Bởi vì mất hết còn đâu

Chỉ còn hôi hám rác nhiều khắp nơi

Nặng lòng nên chẳng thấy vui

Thương mình, thương cả những người xung quanh

Xót nhiều hoàn cảnh bấp bênh

Mất cha, mất mẹ, buồn tênh tháng ngày

Người thân giờ chẳng còn đây

Vợ chồng, con cái đắng cay lệ sầu

Tương lai chẳng biết tìm đâu

Ngói tan, gạch vỡ, đất sâu dưới bùn

Gia tài, sản nghiệp không còn

Khóc không trôi hết nỗi buồn miền Trung

Cầu xin Thiên Chúa muôn trùng

Gia ân, giáng phúc, xót thương dân nghèo

Gian nan vì cứ mắc eo

Quanh năm khốn khổ, gieo neo tháng ngày

Ly đời hòa đắng với cay

Mặt nhăn nheo khổ, chân tay cứng đờ

Lũ đi vẫn sợ và lo

Sợ vì đói kém, thất thu, trắng vườn

Qua cơn lũ dữ nước nguồn

Nhưng còn lũ ác vẫn luôn hoành hành

Mưu mô kiếm cớ loanh quanh

Khiến những mộng lành cũng phải tiêu tan

Cầu xin Thiên Chúa ban ơn

Cho miền Trung được bình an tháng ngày

TRẦM THIÊN THU