Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT
Thái Hà (28.03.2016) – Bà Maria Mácđala trong trình thuật Tin mừng hôm nay có cơ hội gặp Chúa Phục Sinh, nhưng ban đầu bà không nhận ra Ngài, mà tưởng Ngài là người làm vườn. Vậy tại sao bà lại không nhận ra được Chúa Phục Sinh?
Lý do đơn giản là bà mải khóc! Nỗi buồn về cái chết của Chúa đã chết xâm chiếm trọn vẹn tâm hồn bà và bà đi tìm Chúa nơi kẻ chết. Mà Chúa thì đã phục sinh, Chúa không còn ở trong quá khứ của sự chết nữa. Bởi vậy, bà không thể nhận ra được Chúa Phục Sinh khi tâm hồn bà vẫn trĩu nặng với nỗi buồn về một biến cố trong quá khứ.
Chỉ khi Chúa gọi đích danh tên của bà và lôi kéo bà ra khỏi nỗi buồn quá khứ để bà sống cuộc sống hiện tại với sự hiện diện của Chúa Phục Sinh, thì bấy giờ bà mới có thể vui mừng và nhận ra Ngài.
Nhiều khi bạn và tôi cũng để cho nỗi buồn về chuyện này chuyện kia trong cuộc sống thường nhật xâm chiếm trọn vẹn tâm hồn chúng ta khiến cho chúng ta không tìm được niềm vui đích thực của người Kitô hữu, niềm vui của những con người đã được Chúa Phục Sinh mang đến một sự sống vi diệu, mới mẻ nơi thiên giới. Với một tâm trạng suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong nỗi lo lắng, u sầu với cuộc sống tình cảm, vật chất ở mặt đất này, thì chẳng bao giờ ta nhận ra được Chúa Phục Sinh, chẳng bao giờ ta cảm thấy đời mình bình an, thư thái với thực tại vĩnh cửu nơi thiên quốc mà Chúa Phục Sinh mang lại cho ta.
Nguyện xin Chúa gọi đích danh tên bạn và tôi và lôi kéo chúng ta về với thực tại phục sinh vinh hiển của Ngài để đời ta được đổi mới như bà Maria Mácđala.