Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu (Mt 2, 1-12)
Khi Chúa Giêsu sinh hạ tại Bêlem thuộc xứ Giuđa, trong đời vua Hêrôđê, có mấy nhà đạo sĩ từ Ðông phương tìm đến Giê-rusalem. Các ông nói: “Vua người Do-thái mới sinh ra hiện đang ở đâu? Chúng tôi đã nhận thấy ngôi sao của Người ở Ðông phương, và chúng tôi đến để triều bái Người”. Nghe nói thế, vua Hêrôđê bối rối, và tất cả Giêrusalem cùng với nhà vua. Vua đã triệu tập tất cả các đại giáo trưởng và luật sĩ trong dân, và hỏi họ cho biết nơi mà Ðức Kitô sinh hạ. Họ tâu nhà vua rằng: “Tại Bêlem thuộc xứ Giuđa, vì đó là lời do Ðấng Tiên tri đã chép: Cả ngươi nữa, hỡi Bêlem, đất Giuđa, không lẽ gì ngươi bé nhỏ hơn hết trong các thành trì của Giuđa, vì tự nơi ngươi sẽ xuất hiện một thủ lãnh, Người đó sẽ chăn nuôi Israel dân tộc của Ta”.
Bấy giờ Hêrôđê ngầm triệu tập mấy nhà đạo sĩ tới, cặn kẽ hỏi han họ về thời giờ ngôi sao đã hiện ra. Rồi vua đã phái họ đi Bêlem và dặn rằng: “Các khanh hãy đi điều tra cẩn thận về Hài Nhi, rồi khi đã gặp thấy, hãy báo tin lại cho Trẫm, để cả Trẫm cũng đến triều bái Người”. Nghe nhà vua nói, họ lên đường. Và kìa ngôi sao họ xem thấy ở Ðông phương, lại đi trước họ, mãi cho tới nơi và đậu lại trên chỗ Hài Nhi ở. Lúc nhìn thấy ngôi sao, họ hết sức vui mừng. Và khi tiến vào nhà, họ đã gặp thấy Hài Nhi và Bà Maria Mẹ Người, và họ đã quỳ gối xuống sụp lạy Người. Rồi, mở kho tàng ra, họ đã dâng tiến Người lễ vật: vàng, nhũ hương và một dược. Và khi nhận được lời mộng báo đừng trở lại với Hêrôđê, họ đã qua đường khác trở về xứ sở mình.
Ông vua thứ tư
Truyền thuyết kể rằng ngoài ba vua đi theo ánh sao phương đông còn có vị vua thứ tư tên là Albartan. Ông mang theo ba viên hồng ngọc quý giá để chiêm bái Hài Nhi. Dù khôn ngoan, nhưng hay bối rối và chậm chạp, do vậy ông đã không theo kịp ba vua Melachior, Baltharzar và Gaspar.
Đuổi theo ánh sao, ông đến hang đá Belem khi Thánh Gia đã trốn sang Ai Cập, lúc đó quân lính đang truy sát những hài nhi tại Belem, vì lòng cảm thương, ông hối lộ cho binh lính một viên hồng ngọc để cứu một đứa bé.
Nghe biết Hài Nhi đã sang Ai Cập, ông lân la đi sang, nhưng tiêu xài hết tiền bạc vẫn chẳng kiếm ra Hài Nhi để dâng tặng, Albartan lại cảm thương trước những người nô lệ bị bán sang Ai Cập, và đã trao cho chủ một viên hồng ngọc để họ được phóng thích.
Ông lâm cảnh khốn khó đến 33 năm sau, khi nghe biết Chúa Giêsu đang trẩy lên Giêrusalem, ông lại lặn lội đi đến để tìm Hài Nhi năm nào, nhưng lại bắt gặp một cô gái khóc lóc xin ông giúp chữa trị cho người mẹ bị bệnh nặng. Ông đắn đo và quyết định tặng cô viên ngọc sau cùng.
Đến nơi, Chúa Giêsu đang bị điệu ra pháp trường, và ông cũng chẳng còn gì để gửi tặng. Bỗng một hòn đá do ai đó ném vào đoàn tử tù, vì sợ những người ấy đau đớn, Albartan đã đỡ lấy, bị trúng đầu và chết khi chưa gặp được Chúa Giêsu.
Và rồi ông thấy mình bên cạnh Chúa Giêsu trên Thiên Đàng, được tiếp đãi nồng hậu, Albartan thốt lên: “Chúa ơi! Nhưng con không có gì dâng Chúa…” Chúa nói: “Khi ông làm điều gì cho người khác, là ông đã tặng cho Ta tất cả những gì ông có. Ánh sáng của Ngôi Sao Lạ không chỉ dẫn đường cho ông mà còn chiếu soi nơi ông nữa.”
Trong Cuộc Phán Xét Chung (Mt 25:31-46), Đức Vua nói với những người ở bên phải: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.” Và Đức Vua nói với những người ở bên trái: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy.”
TRẦM THIÊN THU