Nếu có những người mẹ sẵn sàng giết con để được sống, còn có người mẹ cố sống để đòi mạng sống cho con;
nếu có những người mẹ bất công với sự sống đã tạo nên con, còn có người mẹ, vì đã cho con sự sống, kiên trì đòi công lý và công bằng cho con;
nếu có những người mẹ quay mặt, giẻ lạnh với con, còn có người mẹ luôn hướng về con trong cảnh tù tội oan sai, trong tình trạng khốn cùng;
nếu có những người mẹ coi sự có mặt của con trên trần gian là thừa thãi như “đồ cặn bã”, còn có người mẹ trân quý sự sống con từng ngày, binh vực sự sống con từng tháng, đòi quyền sống cho con từng năm;
nếu có những người mẹ âu sầu vì “lỡ” có con, còn có người mẹ gào thét như điên dại, vì không cứu được con;
Người mẹ ấy khắc họa hình ảnh Người Mẹ Việt Nam bao năm vẫn gào khóc cho những đứa con mang tên công lý và công bằng, sự thật và liêm sỉ, lương tâm và lương tri, hoặc đã bị án chết, hoặc đang kéo dài cơn hấp hối, hoặc bị giam cầm trong ngục thất tối tăm.
Nếu cộng đồng làm ngơ trước thực trạng bất công xảy ra cho mạng sống người khác, chấp nhận việc oan sai như số mệnh không thể đảo ngược, thì cái xấu vẫn còn tồn tại, cái ác vẫn được dung dưỡng, thì đừng ngửa mặt lên trời hỏi, sao trời không có mắt.
Lm. Giuse Ngô Văn Kha, DCCT