Vào lúc 09g30 sáng, tại Nhà nguyện cộng đoàn, diễn ra nghi thức đóng nắp quan tài thầy Placido. Cha Bề trên nhà – cha Gianni Congiu – chủ tế nghi lễ, với sự hiện diện của cha Tổng quyền, quý cha thầy Cố vấn Trung ương và một số anh em trong cộng đoàn. Sau đó, linh cữu thầy được đưa xuống Nhà thờ Thánh Alfonso, nơi cử hành Thánh Lễ an táng.
Vào lúc 10g00, Thánh Lễ, do cha Tổng quyền chủ tế, được bắt đầu bằng nghi thức tưởng niệm: Thầy Phêrô Tấn thắp nến Phục Sinh (nhắc nhớ phép Rửa thầy Placido đã lãnh nhận), cha Benedetto Nhật đặt trên quan tài Thánh Giá Đại phúc DCCT, Hiến Pháp Dòng (nhắc nhớ ơn gọi tu sĩ DCCT của thầy Placido) và cha Giuse Thịnh đặt lên quan tài cuốn sách Kinh bằng tiếng Việt thầy dùng mỗi ngày và tràng chuỗi thầy lần hạt (nhắc nhớ đời sống cầu nguyện và chiêm niệm thầy sống mỗi ngày).
Cho đến trước giờ cơm tối của ngày 06/03 (thầy ra đi sáng sớm ngày 07/03), thầy Placido vẫn làm việc thường nhật của thầy: việc cuối cùng trong ngày trước khi Kinh Tối (vào lúc 19g30) thầy dọn dẹp nhà bếp của Curia (rửa lau ly tách cà phê, máy pha cà phê, lau sạch bàn ăn và bàn bếp…; thường thầy làm từ 18g30). Sau cơm tối, thầy còn vui vẻ nhờ con sáng mai đi nạp tiền điện thoại cho thầy. Con hỏi thầy: thầy khỏe hoàn toàn chưa (vì thầy bị tiêu chảy vào ngày 22-23/02/2020)? Thầy bảo: tốt rồi! Lúc ấy con chỉ nghĩ tới việc thầy khỏe hơn rồi. Nhưng sang ngày hôm sau, trong ngỡ ngàng nhận tin thầy ra đi, con nghĩ: câu trả lời ấy có lẽ là lời cuối thầy nói với con về sự “tốt rồi” đời đời trong vòng tay Thiên Chúa.
Trong bài chia sẻ của mình, cha Tổng quyền kể về đời sống âm thầm, nhưng nhiệt tình và siêng năng của thầy Placido trong tất cả các phận vụ cũng như trong sức lực của thầy. Không chỉ là về số lượng (61 năm phục vụ ở Roma, 51 năm tại Curia Dòng và 41 năm làm về thống kê số lượng anh em trong Dòng), mà cha Tổng quyền nhấn mạnh lời của thầy Placido: hoàn thành những công việc nhỏ bé thường nhật trong sự trung thành và yêu mến Nhà Dòng cũng như yêu mến anh em, đó là sống ơn gọi tu sĩ DCCT. Trong nhiều kỷ niệm được nhắc tới, cha Tổng quyền (cười) kể lại: không chỉ một lần thôi đâu, Placido nói với cha Tổng quyền rằng “phải thật sự kiên nhẫn mới làm việc được với các cha Tổng Cố vấn và đôi khi là với cả Tổng quyền nữa”. Điều dễ thương đáng ghi nhận nữa, đó là mỗi khi có những anh em mắc sai lầm hay chuyện không ưng ý xảy ra, thầy Placido chỉ nói vỏn vẹn: “con người mà, sai lầm hay thiếu sót là lẽ đương nhiên” – một thái độ khoan dung và thông cảm. Một điều quan trọng khác mà cha Tổng quyền nhắc tới, đó là lòng yêu mến của thầy Placido với Mẹ Hằng Cứu Giúp: mỗi thứ bảy, thầy “sắp xếp” và mọi người “tuân thủ” (lời cha Tổng quyền) dâng lễ kính Đức Mẹ. Con cũng chứng kiến: khi tưới cây trong vườn Dòng mỗi ngày, một tay thầy cầm vòi nước, tay kia là tràng chuỗi Mân Côi.
Nhiều lắm những kỷ niệm ùa về, những chuyện nhỏ bé, nhưng đẹp lạ lùng và biểu tỏ về một cuộc đời hiền hòa, khiêm nhường, nhưng lớn lao về lòng mến Nhà Dòng và tình nghĩa anh em. Các cha ở Curia kể với con: trong việc phục vụ (qua 6 đời cha Tổng quyền khác nhau và trên 30 Tổng cố vấn khác nhau), thầy Placido quan sát và biết hết ai thích ăn loại phô-mai nào, ai không thích ăn bánh ngọt loại gì, ai thích uống loại nước nào (có gas không gas, nước ngọt nào…). Có lần con hỏi, Thầy nói với con: biết để phục vụ cho tốt và thầy vui khi anh em cảm thấy dễ chịu và thuận tiện trong đời sống của họ; mình cố gắng thêm một chút, có sao đâu!
Thánh Lễ diễn ra sốt sắng, trong sự hiện diện của đông đảo anh em, trong lòng (Nhà thờ) Thánh Alfonso và dưới Ánh nhìn trìu mến của Đức Maria Mẹ Hằng Cứu Giúp. Thầy nằm đó lặng lẽ, nhưng cuộc đời thầy là một chứng tá hùng hồn về sự trung thành sống ơn gọi cho đến chết và sự phục vụ hết mình đối với mọi anh em.
Riêng phần con, mỗi ngày không còn được cùng thầy hút thuốc và tâm sự sau cơm trưa và cơm tối. Nhưng con tin rằng mỗi khi con ra vườn (hút thuốc), nơi cái băng ghế thân quen dưới gốc cây phong mà thầy và con thường ngồi với nhau, thầy vẫn còn ở đó với con, kể cho con nghe chuyện trong Dòng từ mấy mươi năm trước… Con sẽ cố gắng sống theo nhiều điều thầy truyền lại cho con về đời tu và đời sống chung với anh em…
Người ta đưa thầy ra khỏi Nhà thờ, mọi người cố dõi theo, thầy chẳng ngoảnh lại nhìn chúng con mà cũng chẳng hẹn ngày về như năm ngoái thầy đi hè… Xe lặng lẽ lăn bánh… mang thầy đi trong sự tiếc thương và ngậm ngùi của người ở lại… Chúc thầy đi bằng an! Mà không biết thầy có nghe được không nữa?
Gioan Nguyễn Ngọc Hải, CSsR.