Tạ ơn Chúa và Đức Mẹ đã cứu thoát chúng con khỏi bệnh viêm phổi Vũ Hán. Chúng con kính cảm ơn Gia đình, Ông Vinh Sơn Thành, Cha F.X Nhứt, Cha Giuse Quang Uy, Cha Phaolô Lộc, Bác sĩ Đại, Quý Y Bác sĩ trong Caritas VN –đặc biệt là Bác sĩ Phấn, Bác sĩ Hương, quý TNV Dược Rosa-, Quý Xóm Đạo, Quý Bác Cô Chú, Quý Ca Đoàn Thánh Linh, Quý Đồng Nghiệp, Quý Bạn bè đã cầu nguyện cho chúng con sự lạc quan, yêu đời đối diện trước cơn đại dịch và vượt thắng bệnh tật khi chúng con là “bệnh nhân”.
Đêm ngày 12/09, một cái lạnh buốt thấu xương, cơn rét run cầm cập –chưa từng có- toát ra. Tôi liền bật dậy, tìm thêm nhiều áo xống mặc vào cho ấm, nhưng cơ thể vẫn run lẩy bẩy, môi đập lập cập… Hơn 30 phút trôi qua, người tôi vẫn lạnh toát, mệt nhoài, tôi than thở với Chúa: “Chúa ơi, con mệt quá, con buồn ngủ quá, cho con ngủ một chút với, Chúa ơi!”. Bỗng, 5 phút sau, cái lạnh tê tái và buốt tận tủy ấy tan biến một cách lạ lùng. Tôi liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cơ thể tôi hơi khó chịu, ớn lạnh từng cơn, tôi liền uống thuốc paradol. Chiều tối, test nhanh cho kết quả “dương tính” với virus viêm phổi Vũ Hán. Đón nhận “dương tính” với nỗi âu lo, tôi liền báo với công ty và một vài người thân tín. Cùng lúc đó, tôi nhận được nhiều lời khuyên, sự an ủi từ bạn bè. Khi đọc những dòng chữ khích lệ ấy, tự nhiên đôi mắt tôi nhạt nhòa, tôi bật khóc, khóc rất nhiều và không hiểu vì sao tôi lại khóc nhiều như thế. Nước mắt cứ rơi, cứ rơi và cứ rơi lã chã trên khuôn mặt nhợt nhạt, không biết tôi khóc vì lo lắng hay cảm động…
Ngồi khóc suốt một giờ đồng hồ, tôi mới chợt nhớ đến điều quan trọng cần phải làm là xin tham vấn Quý Y bác sĩ điều trị covid. Điều may mắn -mà tôi có- là tôi quen thân Quý Bác sĩ đang tham gia chữa trị cho nhiều gia đình bệnh nhân nhiễm covid. Họ là các vị Bác sĩ đầy lòng thương người, nhẹ nhàng, tinh tế nhưng rất đỗi khiêm nhường và ẩn danh.
Sau khi được tham vấn, vấn an của Quý Bác sĩ và uống thuốc theo chỉ định, tôi đã yên lòng. Gói thuốc điều trị covid, tôi đã có sẵn, cách đây ba tháng, để phòng hờ khi có triệu chứng.
Khi tôi lấy lại sự bình tĩnh, tôi liền gọi cho Y tế phường. Ngày hôm sau, họ xuống test. Kết quả PCR của tôi dưới 20, tôi buộc phải đi cách ly.
Tôi được đưa đi cách ly bằng xe có kiểu… “mui trần”! Thực chất là xe bán tải một tấn ba. Ngồi bệt đằng sau xe, lâu lắm rồi, từ khi SG có lệnh giới nghiêm, tôi mới được thưởng thức bầu không khí trong lành vào buổi tối như thế. Nhưng đường phố SG lặng lẽ quá, vắng vẻ quá, buồn thảm quá vì nhà nhà đóng cửa, chỉ còn lại là những “đôi mắt đượm buồn”, màu vàng heo hắt của đèn đường phố xá.
Đến khu cách ly trường Hoàng Hoa Thám, quận Tân Bình là một không gian rộng rãi và thoáng mát. Trước mắt tôi là một dãy bình oxy lớn xếp lớp lớp dành cho các bệnh nhân khó thở. Tôi đi băng qua khu vực này, để tiếp nối vào dòng người đang đứng nối đuôi nhau chờ đo huyết áp và nhận phòng.
“Lầu 2, phòng D8 nhé”, một giọng nữ nhẹ nhàng thông báo cho tôi. Tôi cảm ơn, vội vàng đứng dậy, đi vào sân trường. Đứng giữa sân trường, ký ức của 13 năm trước ùa về, hiện rõ thời sinh viên nghèo xa gia đình, đầy những kỷ niệm vui-buồn sống trong khu ký túc xá với bạn bè. Tôi liền chộp lấy kỷ niệm đáng yêu này và tự nhủ với mình: “à thì ra đi cách ly là cơ hội sống lại thời ký túc xá sinh viên đây mà. Cứ vui mà sống nhỉ!”.
Phòng cách ly của tôi có 12 giường bố. Tôi không thích nằm giường vì trở mình sẽ gây ra tiếng ồn ảnh hưởng đến người xung quanh, nên tôi đã xin một tấm chiếu trải đất nằm cho thẳng lưng và trở mình cũng dễ dàng.
Khi nhận phòng xong, tôi có một cuộc điện thoại vấn an từ một vị Bác sĩ, bác dạy bảo tôi: “Con à, con phải yêu thương những người xung quanh, con mới có thể cảm thấy cuộc sống này vui và ý nghĩa con nhé”. Sự khích lệ của bác đánh động tâm hồn tôi, đôi mắt tôi rơm rớm nước mắt và nhủ thầm: “Đúng rồi mình đi cách ly không có nghĩa là đi điều trị khám bệnh, không phải đi nghỉ dưỡng, mà mình phải làm cái gì đó có ý nghĩa trong đời. Và, cầm lấy Tràng Hạt trong tay, tôi nói: “Chúa ơi, Ngài hãy hướng dẫn con theo cách của Ngài, Ngài nhé.”
Mỗi ngày, tôi đều thức dậy sớm để tham dự Thánh lễ online và tập thể dục. Phòng tôi tiếp nhận 10 bệnh nhân mới, họ mới vô, mang theo nhiều bối rối, lo âu… Trước tiên, tôi liền ghi chú lại để đặt các khẩu phần ăn trong ngày giúp họ. Những người lo lắng, hoang mang… tôi tìm cách vấn an, khích lệ họ. Một bệnh nhân lớn tuổi cùng phòng có triệu chứng khó thở, tôi đã hướng dẫn cho cô vài động tác tập thở, để cải thiện SP02 trong máu. Sau đó, cô có triệu chứng đi tiêu chảy, tôi đã chạy xuống phòng y tế xin thuốc cho cô. Một cô bạn trẻ cùng phòng hốt hoảng nói với tôi rằng, anh trai của bạn ấy sắp chết rồi, sắp chết rồi, gia đình không biết phải làm thế nào. Tôi bình tĩnh hỏi chuyện, cô bạn kể, anh trai của cô tiêm vaccine được ba ngày thì bị sốt cao, cả nhà sợ anh ấy tử vong. Tôi thở phào và nhẹ nhàng nói, “đâu có dễ tử vong, không sao đâu, uống 1 viên paradol, sẽ đỡ.” Một lúc sau, cô bạn vui vẻ kể, “anh ấy khỏe rồi, còn nấu cơm cho cả nhà ăn nữa…”…. “Thế là con vẫn được làm việc, chỉ là thay đổi nơi chốn, Chúa nhỉ!”
Tạ ơn Chúa đã cho tôi một chuyến trải nghiệm rất đáng nhớ, dù rất ngắn nhưng thật sự ý nghĩa, vì đã gắn kết chúng tôi lại với nhau và lan tỏa yêu thương cho những người xung quanh. Chỉ cần hành động xuất phát từ trái tim, cho dù là hành động nhỏ nhất, sẽ lan tỏa được tình yêu thương đến với mọi người.
Xin Chúa cho con luôn sống và vâng theo thánh ý Ngài:
“Hành trang con mang theo đầy đau buồn của thế giới
Hành trang con mang theo trào căm hờn của kiếp nghèo
Về đây xin dâng Cha trong lo âu
Đưa hai tay quyết chung xây thế giới mới…”.