Hôm nay, tôi tham dự thánh lễ tuyên khấn tại một hội dòng. Đi qua hàng rước khi các khấn sinh sắp tiến vào nhà thờ, tôi thấy có sơ mắt đỏ hoe, có sơ khóc nước mắt chảy thành gọt. Tôi vội nói mà cũng chẳng kịp nhìn rõ mặt sơ: Quý sơ đừng khóc! Vui lên chứ!
Sau thánh lễ, tôi thuật lại: Hôm nay có sơ khóc! Một sơ trong hội dòng cho biết: Có một sơ trường hợp đáng thương! Bố mẹ của sơ chỉ có hai chị em gái. Em đi học xa, chị vào dòng. Cách đây không lâu, mẹ mất vì bạo bệnh. Bố chuẩn bị lễ giỗ 100 ngày mẹ mất. Chương trình đã đâu vào đó. Lễ giỗ chưa diễn ra, bố bị trụy tim chết.
Giọt nước mắt quả thương tâm! Bố mẹ chẳng còn để bên con hôm nay. Em ở xa chẳng về với chị. Ai biết chuyện, nhìn thấy sơ hôm nay chắc cũng ứa nước mắt!
Lần kia chưa lâu, tôi tham dự lễ khấn tại một hội dòng nữ khác. Khi đọc lời tuyên khấn, có hai sơ không đọc thành lời. Sơ khóc!
Giọt nước mắt của các nữ tu, đâu lạ với giọt nước mắt của người khác! Ai chẳng một lần đã khóc? Nam cũng khóc, nữ cũng khóc! Đi tu cũng khóc, xây dựng gia đình cũng khóc! Khóc vì muôn vàn lý do: vì đau, vì buồn tủi, vì thương, vì nhớ, đôi khi đó là vì vui mừng, hạnh phúc. Chuyện khóc chẳng có gì lạ! Ấy vậy tôi vẫn suy nghĩ đến giọt nước mắt của nữ tu.
Trong ngày khấn dòng, tâm hồn sơ trào tràn niềm vui. Sơ vui vì mong ước trở thành nữ tu của Chúa đã hiện thực. Sơ vui vì khao khát trở thành người của hội dòng nay đã đến. Thánh lễ sốt sắng với những nghi thức long trọng. Những bài hát vang lên với ca từ thật lý tưởng đã đi vào lòng người. Sung sướng quá, vui quá nên sơ khóc!
Trong ngày tuyên khấn, giọt nước mắt của nữ tu trực chảy trào. Bố mẹ, anh chị, các cháu trước mặt. Đã lâu con không được gặp bố mẹ, các anh các chị, các em, các cháu. Ở Nhà Tập chẳng được ra ngoài khuôn viên, đâu tiếp xúc với người ngoài, gọi điện không, nói chi mạng xã hội. Bố gầy quá, mẹ trông vất vả! Ôi, mấy đứa cháu lớn nhanh thế! Mắt như cay cay. Sơ khóc!
Sơ tiến lên đọc ba lời khấn dòng: vâng lời, khiết tịnh, khó nghèo. Sơ nhớ lại thời gian đã qua: Niềm vui tình gia đình trong hội dòng. Những công việc mục vụ hàng ngày: mệt lắm, vất vả lắm nhưng thật vui! Người què con dìu họ bước. Người mù con dẫn họ đi. Con chăm sóc cụ già. Con dạy dỗ đám trẻ. Ôi đời tận hiến con bước đi theo Chúa thật sung sướng dường bao! Hai hàng lệ nơi khóe mắt nữ tu chực chờ khóc!
Sơ tự nguyện bước vào con đường thương khó với bạn tình Giêsu. Tâm trạng sơ lẫn lộn giữa hạnh phúc với chút âu lo! Đã bao lần ý bề trên chẳng theo ý mình nhưng phải vâng lời. Đã bao lần chị giáo dường như thiên vị, chi li, xét nét…nghĩ mà buồn….nghĩ mà chán… nghĩ mà nản…bề trên chẳng hiểu, bề dưới nghĩ sai…vậy mà hôm nay con lại một lần nữa tuyên lại lời hứa vâng phục. Này con đây! Chúa gọi con! Sơ thổn thức chẳng đọc thành lời.
“Ai gieo trong lệ sầu, sẽ gặt trong vui sướng.
Ai gieo trong nước mắt, sẽ về giữa tiếng cười.”
Hướng Việt
ngày 07.08.2020