Hiệp nhất

Thái Hà (08.01.2016) – Những ngày cuối năm 2015 và đầu năm 2016, ở sân phía sau Nhà Thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, DCCT Sàigòn, 38 Kỳ Đồng, Quận 3, người ta nhận thấy có rất đông người lui tới, mỗi ngày đều có những sinh hoạt rộn ràng ca hát vui tươi. Hầu hết có thể nhận ra đó là những người khuyết tật và già yếu, họ di chuyển bằng cặp nạng, hoặc trên những chiếc xe lăn, xe lắc hoặc do người thân chở xe đến. Họ mù, què, cụt tay, cụt cả hai chân… Đến khi ra về, trên tay mỗi người có một gói quà nhỏ, mặt mày rạng rỡ, tiếng cười, tiếng la hét gọi nhau vang hòa.

thuong-phe-binh

Sân sinh hoạt này kể từ khi thiết lập năm 1974 đã mang danh xưng “sân Hiệp Nhất”. Ngày ấy khi đặt tên cho ngôi nhà mới xây để sinh hoạt Giáo Lý là “Nhà Hiệp Nhất”, và phần sân chia cắt giữa Nhà Thờ và nhà Hiệp Nhất cũng mang tên Hiệp Nhất, các Đấng Bề Trên đã muốn định hướng cho cộng đồng và những người lui tới nơi đây một tinh thần hiệp nhất trong Giáo Hội, trong đất nước Việt Nam, tinh thần mà Công Đồng Vatican II đã đề xướng và khuyến dụ con cái mình thực hiện.

Chúng tôi được biết những sinh hoạt vừa tổ chức ở sân Hiệp Nhất là những sinh hoạt hội ngộ các Thương Phế Binh VNCH trong dịp mừng năm mới. Theo Ban Tổ Chức cho biết đã có hơn 2.000 Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa về tham dự, cuộc họp mặt diễn ra liên tục trong 8 ngày ( 28.12.2015 – 4.1.2016 ) trừ Chúa Nhật 3 tháng 1, vì phải dành ưu tiên cho các Thánh Lễ Chúa Nhật trải ra suốt từsớm tinh mơ đến tối khuya.

Để có thể tổ chức cuộc hội ngộ này Ban Tổ Chức đã được sự cộng tác tích cực của hơn 50 Tình Nguyện Viên thuộc mọi thành phần, mọi lứa tuổi. Họ tình nguyện thực sự và phục vụ không công, thậm chí họ phải tự trang trải những chi phí riêng của họ và cả một số sinh hoạt cho chương trình nữa. Họ đã hy sinh rất nhiều: công sức, thời giờ, chấp nhận cả những khó khăn do địa phương gây ra cho họ. Chúng tôi có dịp theo dõi một vài sinh hoạt của nhóm Tình Nguyện Viên này nên có thể thấu cảm phần nào những hy sinh của họ.

Để có thể truyền thông tin họp mặt theo đúng thời gian và những chi tiết khác đến các Thương Phế Binh, những người khả năng nghe và nhận thông tin rất khó khăn, 5 bạn Tình Nguyện Viên đã kiên nhẫn cầm điện thoại mắt nhìn danh sách và địa chỉ, nhẹ nhàng kiên nhẫn gọi điện thoại báo đến từng Thương Phế Binh ở khắp mọi miền, công việc căng thẳng và kéo dài suốt hai tuần lễ không nghỉ.

Với các Thương Phế Binh bị cụt chân, cụt tay, mù lòa, một nhóm Tình Nguyện Viên trai tráng đã không chỉ vận dụng cơ bắp, nhưng còn cả sự khéo léo để đón tiếp, xếp chỗ ngồi và giúp các ông đi vệ sinh thật nhanh, gọn, chu đáo.

20% các Thương Phế Binh đã đến họp mặt không đúng lịch vì nhiều lý do ( nghe lầm thông tin, theo bạn bè, tránh ngày bị địa phương mời lên làm việc để cầm chân, hoặc bị lỡ tàu xe… ). Nhóm hành chánh đã phải uyển chuyển sắp xếp liên tục vì sổ sách cần sự chính xác và minh bạch.

Nhóm y tế thì ứng trực mọi ngày và mọi giờ. Có nhiều ông Thương Phế Binh đến rất sớm, có nhiều ông còn đến từ hôm trước, phải lo chỗ nghỉ ngơi ăn uống tắm rửa sau một chặng đường dài, đa phần mang nhiều chứng bệnh trong người từ nhiều năm, nhất là cao huyết áp, nên vừa đến nơi, lăn đùng ra kiệt sức là chuyện bình thường. Đã vậy, lâu ngày gặp gỡ nhau, các ông đâu có chịu ngủ yên, thức trắng đêm tâm sự, rồi cà phê thuốc lá, sáng hôm sau vào cuộc hội ngộ thì mệt rũ cả ra, vẫn vui như Tết !

Nhóm trật tự vã mồ hôi sắp xếp xe, ghế, dù che nắng. mang vác các ông lên xe xuống xe, coi ngó trật tự chung, ngăn cản những “thành phần” không ưa chương trình này, luôn len lỏi, rình rập, theo dõi, không biết để làm gì… Kết thúc mỗi buổi, nhóm trật tự lại giăng hàng ngang ra làm vệ sinh toàn bộ sân Hiệp Nhất.

Nhóm chuẩn bị quà thì lo đổi tiền mới, in phong bì, in thiệp năm mới, đặt tiền vào phong bì, kiểm tra cho chính xác các phòng bì sẽ trao, khó nhất là theo danh sách và địa chỉ để trao khoản lộ phí, vì mỗi vùng mỗi miền lại có giá cả lộ phí khác nhau.

Hai chữ “Hiệp Nhất” lộ ra rõ ràng nhất khi trong những Tình Nguyện Viên tham dự có mọi thành phần lớn nhỏ, xuất thân từ miền Nam cũng như miền Bắc ( sau 75 ), mọi thành phần xã hội, trí thức cũng như lao động, buôn bán nhỏ… Đặc biệt lại có cả các chức sắc các tôn giáo: Công Giáo, Tin Lành, Phật Giáo, Phật Giáo Hòa Hảo, Cao Đài…

Ngay đầu mỗi buổi họp mặt, Ban Tổ Chức và các Thương Phế Binh VNCH luôn dành một phút cùng nhau thinh lặng để tưởng nhớ đến các quân cán chính đã bỏ mình vì tổ quốc. Sau giây phút tưởng niệm thật xúc động, không gian thinh lặng chùng hẳn xuống, để rồi bất ngờ bài hát “Việt Nam, Việt Nam nghe tự vào đời…” được cất lên, hùng tráng và tự hào, lời bài hát như muốn hiệp nhất mọi người lại với nhau, vì quê hương, vì tổ quốc, vì đồng bào, vì biết bao con người còn đang phải chịu áp bức khổ đau…

Và kết thúc chương trình luôn là bài hát “Anh em chúng ta có chung một ngôi nhà…” của cha Quang Uy như một lời chia sẻ ngọt ngào, một lời khuyên lơn đằm thắm, một quyết tâm huynh đệ yêu thương đầy chất Tin Mừng. Quả thật những ngày này mọi người tham dự Hội Ngộ đã hiệp nhất bên nhau trong yêu thương, bất chấp mọi khác biệt, mọi rào cản, mọi tị hiềm…

Lm. VĨNH SANG, DCCT, 5.1.2016