Nhiều người nghĩ đơn giản rằng cứu cánh sẽ biện minh cho phương tiện, cho dù phương tiện đó có xấu. Nhưng xét trên phương diện luật pháp và luân lý thì, mục đích tối hậu (cứu cánh) muốn đạt được, dù có tốt đẹp đến đâu cũng không thể biện minh cho những phương tiện mà bản chất, là những hành vi xấu về mặt luân lý và pháp luật.
Nếu cứu cánh đó xấu, thì dù có dùng những phương tiện tốt, cũng không thể được biện minh về mặt đạo đức. Đó chính là những gì nhà cầm quyền cộng sản đang làm, hòng chiếm đoạt Mảnh Đất Vườn Rau khỏi tay những cư dân ở đây.
Trên trang fb của Lê Công Định, vị luật sư này đã chỉ cho thấy những bất cập của kỳ họp thứ 14, Hội đồng Nhân dân TP.HCM khóa IX đã thông qua nghị quyết điều chỉnh chủ trương đầu tư đối với dự án đầu tư trên khu đất Vườn Rau Lộc Hưng, phường 6, quận Tân Bình.
Trong nghị quyết, có đoạn cần lưu ý: “Mặt khác, trong quá trình rà soát pháp lý khu đất nói trên, UBND quận Tân Bình và các sở, ngành nhận thấy đây là khu đất do nhà nước quản lý, không thực hiện bồi thường về đất mà chỉ giải quyết hỗ trợ cho các hộ dân di dời. Vì thế họ đã điều chỉnh tên từ “Dự án bồi thường giải phóng mặt bằng khu đất công trình công cộng phường 6, quận Tân Bình” thành “Dự án hỗ trợ để thu hồi đất thực hiện đầu tư xây dựng cụm trường học công lập” theo tiêu chuẩn quốc gia tại khu đất công trình công cộng phường 6, quận Tân Bình.”
Như vậy, cho đến trước kỳ họp này của Hội đồng Nhân dân TP HCM, nhà nước vẫn xem đây là đất mà người dân có quyền sử dụng, nên khi thu hồi phải thực hiện thủ tục bồi thường theo Luật Đất Đai 2013. Do đó, họ đã lập ra “Ban bồi thường giải phóng mặt bằng quận Tân Bình”.
Nay trước sự phản ứng của dư luận trong và ngoài nước, nhà cầm quyền tìm cách thay đổi thực trạng pháp lý của khu đất Vườn Rau Lộc hưng bằng cách điều chỉnh thuật ngữ “bồi thường” thành thuật ngữ “hỗ trợ”, nhằm hợp thức hóa hành động tước đoạt đất của người dân Lộc Hưng một cách trái pháp luật. Sự việc này một lần nữa cho thấy cho đến nay người dân Lộc Hưng hoàn toàn có quyền sử dụng đất hợp pháp theo luật hiện hành, và dù nhà cầm quyền tìm cách đổi trắng thành đen cũng không thể phủ nhận quyền lợi hợp pháp đó của người dân.
Một câu hỏi cần đặt ra là Hội đồng Nhân dân TP HCM làm sao có quyền hiến định để thay đổi cơ sở pháp lý của quyền sử dụng đất hợp pháp theo Hiến pháp và Luật Đất Đai, mà chính nhà nước đã mặc nhiên thừa nhận bấy lâu nay chỉ đơn giản bằng một nghị quyết điều chỉnh tên gọi dự án?
Như vậy, nghị quyết nhằm tước đoạt đất hợp pháp của người dân Lộc Hưng hoàn toàn vô giá trị về mặt pháp lý.” (fb Lê Công Định) Luật sư Lê Công Đinh đã cho thấy ý chí của nhà cầm quyền là phải chiếm cho bằng được mảnh đất Vườn Rau Lộc Hưng.
Cho dù có “ăn không nói có”, bảo rằng “khu đất do nhà nước quản lý” mà không đưa ra được một chứng cứ pháp lý nào để cố tình không thực hiện bồi thường, vì nếu thực hiện việc bồi thường, phải có sự hiện diện của các bên trao đổi, thương lượng và thoả thuận mức giá đền bù, cho nên chỉ “giải quyết hỗ trợ” cho các hộ dân di dời.
Nếu một hành vi tự thân nó xấu về mặt đạo đức và vi phạm pháp luật trắng trợn như thế, nó không thể phục vụ cho một cứu cánh tốt. Nhà cầm quyền luôn tìm cách đánh tráo khái niệm, che dấu sự thật bằng những phương thế gian dối, giảm khinh cho việc sử dụng bạo lực, bảo vệ sự gian trá bằng cách biện minh rằng, sự bất công của họ đối với cá nhân hoặc một tập thể nào đó, là vì sự nghiệp chung của toàn dân, sự tốt đẹp – phát triển – phồn vinh của xã hội và do đó, họ được quyền sử dụng “quyền” để khống chế và cưỡng chế “hợp pháp” những nơi mà họ bảo là phục vụ cho công ích.
Một xã hội tốt đẹp sẽ phải tuân thủ hiến pháp và pháp luật, nhưng trước tiên, nhà cầm quyền phải thượng tôn pháp luật, phải thực thi công bằng cho tất cả. Nếu một chính quyền hành xử với dân bằng những phương tiện bất công và bạo lực, chính quyền ấy không thể do dân và vì dân qua những hành động vô pháp, chà đạp phẩm giá, duy trì bất công và sử dụng bạo lực.
Chạm vào nỗi khổ đau của cư dân Vườn Rau và nỗi oan khiên của họ, chúng ta mới hiểu sự mị dân của chính quyền khi cho rằng, cứu cánh biện minh cho phương tiện. Chạm vào nỗi khổ đau của cư dân Vườn Rau và nỗi oan khiên của họ, chúng ta tự vấn, mục đích mà nhà cầm quyền đưa ra có thực sự tốt như thế không, và phương tiện họ dùng có chính đáng không, hay đó chỉ là sự phơi bày lòng tham vô độ của một chính thể “ngáo đất?”
Lm. Giuse Ngô Văn Kha, DCCT