Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT
Thái Hà (19.9.2015) – Trong bài Tin Mừng thứ Bảy tuần XXIV thường niên hôm nay, ta bắt gặp hình ảnh người gieo giống hết sức lạ đời. Ông chẳng giống như bao người nông dân bình thường ở chỗ ông như thể phung phí hạt giống trên mọi mảnh đất! Bất luận đất tốt xấu thế nào, ông cứ hào phóng vũng vãi hạt giống của ông vào đó. Kể cả những mảnh đất khô cằn, đầy sỏi đá mà bình thường người nông dân sẽ tiếc xót hạt giống và sẽ không gieo hạt vào đấy, ấy vậy người gieo giống lạ đời này chẳng biết tiếc xót gì cả, ông cứ thế vung vãi hạt giống kể cả ở bên vệ đường!
Người gieo giống lạ đời này không ai khác mà là chính Chúa. Lòng Chúa bao dung, rộng lượng đến độ không tiếc xót gieo vãi hạt giống tình thương của Ngài trên khắp mặt đất này. Bất luận tâm hồn con người tốt xấu ra sao, Ngài không bao giờ so đo tính toán hay phân biệt đối xử người ta; Ngài cứ vẫn miệt mài gieo vãi hạt giống tình thương vào lòng nhân thế. Ngay cả với những người như trở nên thù địch với Ngài, Ngài vẫn quảng đại đối xử với họ bằng tất cả tấm lòng bao dung yêu thương, tha thứ. Không những vậy, Ngài còn ban ân sủng tình thương cách đặc biệt cho những tâm hồn khô cằn và chất chứa đủ thứ ganh ghét, đố kỵ để chỉ mong họ được thay lòng đổi dạ mà sinh sôi hạt giống tình thương của Ngài đã gieo vãi.
Bài Tin mừng hôm nay còn đề cập đến bốn loại đất tượng trưng cho bốn hạng người khác nhau, trong đó có loại đất tốt biểu trưng cho tâm hồn tốt lành luôn sẵn sàng mở ra để lắng nghe Lời Chúa và thực hành Lời Chúa.
Dĩ nhiên, mỗi người chúng ta được mời gọi trở nên mảnh đất tốt để hạt giống tình thương của Chúa được đơm hoa kết trái, nhưng trên hết, sau khi lắng nghe lời Chúa hôm nay, tôi và bạn được mời gọi trở nên chính người gieo hạt giống lạ đời giữa cuộc sống còn thiếu vắng trầm trọng lòng bao dung tha thứ và yêu thương.
Xin được mượn lời của thánh Phanxicô để tự nhủ rằng: “Để con đem yêu thương vào nơi oan thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm… Lạy Chúa xin hãy dạy con: Tìm an ủi người hơn được người ủi an; tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết; tìm yêu mến người hơn được người mến yêu. Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh; chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân. Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ. Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời…”
Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT