Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT
Thái Hà (27.9.2015) – Sống ở đời, cái danh cái lợi hình như cứ bám chặt lấy mỗi người chúng ta. Có người tìm cách thoát ra chẳng được, nhưng có kẻ lại mải mê đi tìm những thứ đó bằng mọi giá. Và vì thế, ca dao có câu: “Cái vòng danh lợi cong cong. Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào.”
Mang thân con người xác thịt như bao người, các môn đệ của Chúa ngày xưa cũng khó tránh khỏi cái cám dỗ muôn thuở của quyền hành, lợi danh. Các ông tranh nhau được làm người cao trọng nhất trong nhóm. Chúa thấy thế liền đặt để một trẻ nhỏ bên cạnh Ngài mà bảo rằng: “Ai đón nhận trẻ nhỏ này vì danh Thầy, tức là đón nhận Thầy”.
Trẻ nhỏ trong xã hội Do thái xưa kia chẳng đóng góp được gì cho xã hội, nên các em bị coi là thành phần thấp nhất, chẳng đáng kể gì. Khi nhắc đến trẻ nhỏ thì người ta thường liên tưởng ngay đến thành phần khốn khổ, nghèo hèn nhất của xã hội. Vì vậy, Chúa đặt để trẻ nhỏ bên cạnh Ngài để nhắc nhớ cho các môn đệ biết rằng người cao trọng nhất trong các ông phải là người khiêm nhu, hiến mình phục vụ những người khốn khổ, nghèo hèn trong xã hội.
Tranh dành chức tước cao trọng với nhau không xong, các ông quay sang chạnh chọe với người ngoài. Thấy người không phải nhóm của mình đã nhân danh Chúa mà trừ quỷ, thì các ông ấm ức, bức bội thưa với Chúa: “Có người nhân danh thầy mà trừ quỷ”. Các ông cứ nghĩ rằng Chúa cũng sẽ ấm ức, bực bội như ông và sẽ cấm đoán người ta, ai ngờ Chúa lại bảo rằng cứ kệ họ!
Có lẽ ngẫm đến chuyện của các môn đệ ngày xưa, bạn và tôi không khỏi giật mình nghĩ đến bản thân. Biết bao lần cũng vì thấy người khác có vẻ nổi bật hơn ta, may mắn hơn ta, mà lòng chúng ta không vui, và rồi chúng ta tìm cách chạnh chọe với họ, tìm cách hạ uy tín của họ cho bằng được. Giả như không hạ giá người ta được, thì lòng ta hậm hức, bức bối, bất an bất ổn, tối ngày đứng ngồi không yên.
Các môn đệ ngày xưa theo Chúa, được Chúa chỉnh sửa ngày này qua ngày khác và dần dần các ngài được biến đổi để rồi từ những con người ban đầu ham hố lợi danh, sau các ngài trở thành những con người sống vị tha và vô vị lợi, suốt đời hy sinh phục vụ tin mừng ơn cứu độ cho mọi người. Còn bạn và tôi cũng được lời Chúa uốn nắn mỗi ngày, không biết chúng ta đã được biến đổi đến đâu?
Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT