Thái Hà (23.01.2016) – Cô Maria Trần Thị Hương thuộc Giáo xứ Thái Hà. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng hiện cô đang tích cực tham gia chương trình bảo vệ sự sống. Cảm nghiệm được lòng thương xót của Thiên Chúa trên cuộc đời của mình qua lời bầu cử của Mẹ Maria, cô đã viết lại như là lời chứng cho mọi người. Chúng tôi đã đăg bài Mẹ nguồn cậy trông, chưa thấy ai xin Mẹ về không cũng là lời chứng của cô về lòng thương xót thiên Chúa cô nhận được qua lời cầu bầu của Mẹ Maria. Xin giới thiệu với các bạn lời chứng thứ hai của cô qua bài viết sau:
………………………………………..
Các bạn thân mến của tôi.
Mời các bạn đón xem câu chuyện : LÒNG THƯƠNG XÓT CỦA CHÚA đến với tôi qua lời cầu bầu của Mẹ Maria vào các ngày thứ 7 hàng tuần nhé.
Tiếp theo là câu chuyện thứ 2 nhé,
CHUYÊN THỨ 2. Tôi sinh con đầu lòng trong chiến tranh
Tôi lập gia đình từ năm 1964, mà tới năm 1968 mới sinh con đầu lòng. Ở Hà Nội thời chiến đã bắt đầu từ năm 1964. Nhưng Tết Mậu Thân năm 1968 thì Hà Nội đã hứng bom đạn của Mỹ ác liệt hơn. Lúc bấy giờ mọi người sơ tán, người người sơ tán ra khỏi Hà Nội hàng trăm cây số. Cơ quan nơi tôi làm việc trực thuộc Hà Nội nên vào diện ở lại Hà Nôi “bảo vệ Thủ Đô”… Nhưng tôi được miễn trừ vì đang có bầu. Mọi người trong gia đình hai họ đều sơ tán về quê, người đi làm thì sơ tán theo cơ quan. Chồng tôi cũng sơ tán theo trường ĐHBK tận biên giới Na Sầm Cao Bằng cách Hà Nội hơn 300 cây số.
Gia đinh li tán bởi chiến tranh mà gia đình hai bên Cha Me tôi cũng không còn ai ở Hà Nội lúc bấy giờ.
Tôi nhớ rất rõ : Trong bom đạn ngày 12.4.1968 từ nơi sơ tán về nhà tại 40B Hòa Mã Hà nội để chuẩn bị ít tã lót, áo quần để đến ơi sơ tán “vượt cạn” thì tôi đã trở dạ ngay từ hôm đó. Về tới nhà không gặp một ai kể cả hàng xóm. Trong tiếng bom đạn xé trời, tiếng loa truyền thanh : Máy bay dịch cách Hà Nội 80 cây số 60, 50, 40 và máy bay địch đã vào HN…mời đồng bào xuống hầm trú ẩn gấp… Với bụng bầu đến ngày sinh, tôi làm sao có thể xuống hầm trú ẩn khi bắt đầu trở dạ sanh con lúc bấy giờ được…
Trong lúc gian nguy ấy. Tôi ra khỏi nhà, một mình cô đơn đi trong bom đạn và khi mọi người xuống hầm trú ẩn thì tôi vẫn một mình lững thững đi trong tiếng gầm rú của máy bay B 52 và tiếng pháo cao sạ rầm rầm đáp trả để đến nhà hộ sinh “vượt cạn” một mình… bom rơi đan lạc là chuyện thường trong thời gian chiến tranh…Chỗ tôi vừa đi qua thì bom rơi trúng hầm mấy người trú ẩn…
Lúc gian nguy. Khi gặp những sự thiếu thốn tôi thường chạy đến kêu cầu Mẹ Maria cứu giúp. Tôi thầm thĩ kêu xin Mẹ Maria quan thày của con xin đến bên con lúc này… và như có bàn tay vô hình nâng đỡ tôi. Tôi thấy mình như có một sức mạnh, tôi yên tâm tiếp bước.
Trong bom đạn. Nhờ Mẹ Maria . Tôi yên tâm can đảm bước đi thì đúng lúc gần 12 giờ trưa 12.4.1968 tôi trở dạ “vượt can”. Tôi cố lê bước đến nhà hô sinh B cách nhà tôi khoảng 2,3 cây số để sinh con đầu lòng của tôi. Chỉ một đoạn đường vài ba cây số mà tôi lê bước trong bom đạn hơn 1 giờ mới tới nhà hộ sinh B.
Nhờ Mẹ Maria tôi đã can đảm mà có sức mạnh của Mẹ Hằng Cứu Giúp nên tôi đã một mình với một mình tôi đến nhà hộ sinh an toàn trong cơn đau trở dạ “vươt cạn”.
Tới nơi tôi đưa giấy tờ cho y tá thường trực. Xem xong giấy tờ, Y tá hỏi ráo hoảnh : Có ai đi cùng không??? Không – Tôi trả lời.
Y tá tiếp tục căn vặn : Bom đạn rầm rầm thế này mà đi đẻ một mình à ??? Rôi y tá chỉ tay nói trống không : Vào kia, phòng tay trái… vào và chuẩn bị thay áo váy đi….
Vào phòng chờ sinh. Cơn đau tiếp tục dồn dập hơn. Tôi rất mệt và cũng quên mất từ sáng tới giờ là hơn 12 giờ tôi chưa ăn uống gì cả. Bụng đói miệng khát lại cơn đau dồn dập… tôi lả người đi nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng vì sau khi thăm khám BS nói : Con so, chưa vỡ ối, còn lâu mới sinh…Tôi được bố trí nằm cạnh giường với 1 chị vừa sinh xong.
Tôi vừa ngả lưng thì cơn đau lại tiếp tục, không thể nằm đươc… tôi cố ngồi dậy kéo cỗ tràng hạt đang đeo trên cổ. Tôi cố gắng đọc 3 kinh kính mừng… và đọc tôi đọc tiếp kinh Hãy Nhớ… Mẹ ơi ! không ai kêu cầu Mẹ mà về không… Lúc này con đang trong cơn khốn khó gian nguy…người ta “Đi biển có bầu có bạn còn con vượt cạn một mình” Mẹ ơi ! Bên cạnh con không một người thân. Xin Mẹ đến bên nâng đỡ con lúc con vượt cạn Mẹ nhé….
Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau từ 12 giờ trưa 12.4.1998 đến 1 giờ sáng 13.4.1968 là hơn 12 tiếng chịu đau đớn… mà cơn đau của người sinh con, lai sinh con đầu lòng như tôi thì trở dạ đau gắp nhiều lần người sinh con dạ (con thứ 2,3…).
Đau quá, máu đã ra đầm đìa ướt váy… Tôi đến gặp BS trực đêm hôm đó, xin được khám. BS hỏi : Đau lâu chưa, đã vỡ ối chưa ??? Chưa ạ…-Tôi trả lời. BS tiếp tục phán : Con so. Chưa vỡ ối, vào giường nằm. còn lâu mới sinh. Người với người, cùng là phụ nữ với nhau. Không được một câu an ủi sẻ chia mà thái độ BS, Y Tá XHCN lạnh lùng, vô cảm trước người bệnh giống nhau đến thế là cùng… Tôi đau đớn lê bước quay về giường,
Qua 3 lần xin BS, hộ lý khám thì cả 3 lần được BS, hộ lý lạnh lùng trả lời như trên. Tôi đã kiệt sức vì đau và đói. Với cỗ tràng hạt trong tay tôi nằm phó linh hồn “chờ chết” và xin Chúa cho con được chết lành trong tay Chúa và Mẹ Maria quan thầy của tôi. Máu ra đầm đìa cả váy áo và giường như nhuộm đỏ. Tôi thiếp đi thì cũng đã 11 giờ trưa 13.4.1998…
Chúa thương xót tôi qua lời cầu bầu của Mẹ Maria khi tôi đã lịm đi trong khi nằm “chờ chết”… Thì rất may, 1 bà BS từ BV Phụ Sản Trung ương tới kiểm tra những ca khó của BV tuyến dưới đến.
Tôi còn nhớ BS ấy tên là BS Nguyệt đến kiểm tra những ca khó chờ sanh… Tôi thiếp đi không biết gì… nên Bà đến bên hỏi chị nằm giường cạnh tôi : Còn chị nào chưa khám không ??? Chị chỉ vào tôi và nói với BS Nguyệt : Chị này con so đến từ trưa hôm qua băng huyết, chưa sinh được…. BS Nguyệt nhìn thấy tôi “sắp chết” môi khô da tái…bà gọi hộ lý, y tá bế tôi lên bàn khám, bà âu yếm an ủi và lấy nước cho tôi uống… những lời nói, những cữ chỉ âu yếm của BS Nguyệt như một sức mạnh làm cho tôi tỉnh lại và tạ ơn Chúa đã thương tôi qua lời cầu bầu của Mẹ Maria mà BS Nguyêt đã đến cứu tôi qua bàn tay của BS Nguyệt đây rồi.
Trên bàn sanh. Tôi nghe hộ lý, y tá quây chung quanh BS Nguyệt nói : Con so lại chưa vỡ ối…v.v. .. BS Nguyệt nói : Chưa vỡ ối thì bấm ối cho sanh… sản phụ đã băng huyết “chờ chết” chứ để con người ta chết ngạt trong bụng sao??. Các chị đâu, bấm ối xong, mang máy hút ra và trước đó vì là con so nên khi tôi tỉnh lại BS Nguyệt hướng dẫn tôi cách “ vượt cạn”… tôi đã làm theo hướng dẫn của BS Nguyệt…
Nhưng khi sanh cháu ra khỏi cung lòng tôi thì do ở lâu trong dạ con và vòng nhau cuốn cổ cháu nên cháu đã ngạt thở và tím đen…không khóc… BS đã cầm chân con tôi dốc đầu chúc xuống, BS phát nhẹ vào mông cháu và cháu đã khóc chào đời đúng 12 giờ trưa hôm sau 13.4.1968 khi tôi đau đớn đúng 1 ngày (24 giờ)
. Đó là câu chuyện thứ 2 tôi “vượt cạn” mà Chúa đã sót thương cho tôi sanh nở bằng an qua lời cầu bầu của Mẹ Maria để làm chứng LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA ĐỐI VỚI TÔI qua Mẹ Maria.
Các bạn nghĩ xem, cuộc “vượt cạn” đầu tiên của tôi gian nan khổ sở thiếu thốn trong chiến tranh bom đạn ác liệt của miền Bắc Việt Nam lúc bấy giờ. Nếu không có lòng THƯƠNG XÓT của Chúa qua lời cầu bầu của Mẹ Maria thì sao tôi có thể sống nổi ???
Tôi sẽ kể tiếp câu chuyện thứ 3 để làm chứng LÒNG THƯƠNG XÓT CỦA CHÚA đối với tôi qua lời cầu bầu của Mẹ Maria nhé.
Xin chào các bạn. Tôi yêu các bạn và mời các bạn theo dõi câu chuyện thứ 3 của tôi gửi đến các bạn vào thư 7 tuần sau nhé.
Maria Trần Thị Hường Bảo Vệ Sự Sống Hà Nội