Chết á?
Ai lại không sợ.
Mình cũng sợ lắm chứ…
… nhưng cái đáng sợ hơn thế là phải chết đời đời.
Anh chị em thân mến,
Những dòng giả tưởng trên đây thấp thoáng xuất hiện trong suy nghĩ của tôi khi tôi đọc lướt những lời động viên, khích lệ và những câu hỏi mà anh chị em đã gửi đến cho tôi qua các phương tiện truyền thông.
Tạ ơn Chúa!
Sau hơn 54 giờ hiện diện ở Sơn Lôi, tôi vẫn bình an.
Sau hơn 2 x 54 giờ sinh sống trong khu vực cách ly, hầu hết anh chị em trong xã Sơn Lôi vẫn bình ổn.
Sau hơn 6,7 x 54 giờ tham gia điều trị tích cực theo hướng dẫn của những y – bác sĩ, các người bệnh Corona Sơn Lôi đã có những dấu hiệu bình phục và khả quan hơn.
Theo báo cáo của hệ thống giám sát bệnh truyền nhiễm Bộ Y tế, đến 17g00, ngày 18.02.2020, tình hình dịch bệnh viêm đường hô hấp do chủng mới của virus nCoV mà tôi nhận được trên tin nhắn zalo cá nhân như sau: Cả nước có 16 người bệnh; trong đó, 11 anh chị em đến từ tỉnh Vĩnh Phúc.
Trên trang tin chính thức của tỉnh Vĩnh Phúc (https://vinhphuc.gov.vn/), số ra ngày 18.02.2020, hai người bệnh dương tính với Covid – 19 được điều trị tại Phòng khám đa khoa khu vực Quang Hà, huyện Bình Xuyên đã khỏi bệnh và xuất viện chiều 18.02.2020. – Xin chúc mừng anh chị em người bệnh, anh chị em y-bác sĩ, thân nhân người bệnh và những đơn vị liên quan.
Thưa anh chị em,
Tin vui đã có,
Ánh sáng đã le lói phía cuối “đường hầm”,
Hy vọng đã được thắp lên cho anh chị em người bệnh Corona… …. … nhưng Sơn Lỗi vẫn tiếp tục cách ly.
Anh chị em nơi đây và cả tôi nữa vẫn còn đang ở trong đường hầm, vẫn còn đang ở trong nguy cơ có thể bị lây nhiễm bất cứ lúc nào.
Cái chết thể xác không còn đáng sợ như trước nữa, ngay cả là đối với những anh chị em người bệnh vì họ đã có hy vọng được chữa khỏi nếu như nhiễm bệnh nhưng dường như người Sơn Lôi chúng tôi nói riêng hay anh chị em Vĩnh Phúc nói chung đang chết một cách từ từ trong tâm trí của không ít người.
Cảm giác bị xa lánh, cảm giác bị tẩy chay, cảm giác bị chửi rủa hay xúc phạm vì một lẽ thật đơn giản – tôi là người Sơn Lôi – đã xuất hiện trong tâm hồn tôi cũng giống như nó đã và đang lớn lên nơi tâm hồn của anh chị em nơi đây.
Cảm giác ấy từ đâu mà đến và bởi ai mà có?
Làm thế nào để có thể điều trị được?
– là thao thức của tôi và có thể chính anh chị em là người có câu trả lời.
Cái chết thể xác không còn đáng sợ như trước nữa, ngay cả là đối với những anh chị em người bệnh vì họ đã có hy vọng được chữa khỏi nếu như nhiễm bệnh nhưng cái chết đời đời vẫn còn là một mối nguy lớn cho hết thảy những ai chưa nhận biết Thiên Chúa hay đang để đức tin của mình phai mờ theo thời gian.
Làm sao để loan báo?
Làm sao để cứu giúp?
Làm sao để thoát chết đời đời ?
– và làm sao để làm mới lại Đức Tin của anh chị em nơi đây?
– vẫn là những câu hỏi đè nặng tâm hồn tôi.
Xin anh chị em tiếp tục cầu nguyện và có thể một lúc nào đó, chính anh em là những người sẽ chữa lành những cảm giác… kể trên của tôi cũng như của anh chị em Sơn Lôi, Vĩnh Phúc.
Lm. Hoàng Trọng Hữu
(P/s – Trong bài này, người viết xin phép được sử dụng thông tin và hình ảnh đã đăng trên internet ((Zalo cá nhân, https://vinhphuc.gov.vn/…)) – nếu có điều gì vi phạm đến bản quyền, người viết xin được lượng thứ)