64 đứa trẻ mầm non trong số 400 trẻ ăn phải thịt lợn bẩn đã nhiễm sán lợn ở trường mầm non Thanh Khương, Bắc Ninh. Đây chưa phải là con số cuối cùng. Người ta hỏi phụ huynh phải làm gì?
Phụ huynh đã quay clip, phát hiện sự việc từ tháng 2 và báo với nhà trường. Truyền hình đã phát bản tin. Ông hiệu trưởng lặng im, tiếp tục sử dụng doanh nghiệp cung cấp thực phẩm bẩn, có cả thịt gà chảy nhớt. Hàng chục cấp ngành quản lý trục dọc giáo dục, trục ngang chính quyền ban bệ ngồi chơi xơi nước như lệ thường trước một sai trái rõ ràng, lộ thiên. Để những đứa trẻ tiếp tục chịu trận.
Phụ huynh phải làm gì ngoài việc lên Facebook thả tim cho những đứa trẻ mỗi ngày với niềm tin cho tương lai? Ngoài việc gói gém tiền bồi dưỡng vào những chiếc phong bì thật khéo để cám ơn cô thầy và cũng là mưu cầu điều tốt đẹp.
Chúng tôi còn biết làm gì ngoài việc phó thác con em trong khuôn viên nhà trường và nhấp nhổm nghĩ về những góc khuất không có camera, số phận con mình như trò may rủi.
Chúng tôi trả tiền để mong con có dịch vụ tốt hơn. Để mong thầy cô giáo, nếu không xem chúng như con thì cũng phải có một chút tình thương cho những công dân bé bỏng. Cho dù không vun vén nhân cách cho những đứa trẻ, họ cũng phải có trách nhiệm bảo vệ chúng trước những mối nguy hại.
Ở đây, những kẻ này không chỉ hẹp hòi xua sự nguy hại ra xa bản thân mình. Chúng còn mang mầm hại ụp xuống đầu những đứa trẻ để kiếm lợi. Mà nếu không có sự đổ vỡ hôm nay, bao nhiêu giun sán sẽ đẻ trứng trong cơ thể, trong não những đứa trẻ.
Đây không phải là khác máu tanh lòng, đây là sự độc ác cùng tận. Đừng nói là con cháu của những kẻ này, đến cả vật nuôi của bọn họ, tôi không chắc họ dám cho ăn thứ thực phẩm như vậy. Và kinh tởm là họ đã bán mạng những đứa trẻ để lấy lại món lợi tôi nghĩ là không quá lớn. Chỉ vài đồng tiền dơ bẩn, họ dám đẩy tính mạng chúng vào tay tử thần.
Phụ huynh còn biết làm gì ngoài việc nuốt nỗi đau đớn, nhắm mắt chấp nhận giáo dục như một trò đùa số phận. Họ biết làm gì ngoài việc gào thét lên một lần nữa để mong những kẻ máu lạnh kia trả giá. Nếu không, tự họ đi tìm sự trả giá. Như vậy, giáo dục sẽ trở thành một nơi đầy rẫy hiểm nguy, tồi bại và phi nhân tính.
Nhiều, quá nhiều vụ việc đã xảy ra rồi im lặng như chưa hề có. Người lớn hoặc cứ xuề xoà tắc trách, bỏ qua những tội ác để hình phạt ụp lên đầu bọn trẻ. Để những đứa trẻ bị đối xử như con vật, miễn sao không phải con cháu mình. Những giọt nước mắt bi phẫn và cay đắng vẫn cứ liên tục đổ xuống ngay trong địa hạt giáo dục.
Dần dà, cái ác trở nên nhẹ nhàng trong mắt người lớn, thì những đứa trẻ đang được nuôi dạy để trở thành tội phạm tương lai…
Nguyễn Tiến Tường (Nhà báo)
Theo Facebook Nguyễn Tiến Tường
trithucvn.net