“Bình minh nay thật đẹp”, bất giác tôi cảm thán bầu trời khi nhìn qua khung cửa tầng 9B của bệnh viện hồi sức cấp cứu covid 19.
Đêm thật dài, dài như tình hình dịch bệnh vậy, nó yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được hơi thở của nhau. Đêm u tối bao trùm thành phố, một thành phố mà trước giờ luôn nhộn nhịp nay bị dịch bệnh làm tê liệt hoàn toàn.
Nhưng nay, bình minh trước mắt tôi lại như đang thông báo cho tôi rằng mọi thứ không tồi tệ như tôi và mọi người tưởng. Một ngày không xa hay chính tại lúc này, ta vẫn có cơ may cảm thấu được niềm hân hoan trong cõi lòng của chúng ta.
Cứ thế, bình minh như tiếp thêm cho tôi sức mạnh.
Làn gió nhẹ lau khô những giọt mồ hôi còn vương trên mắt, tôi vui vẻ quay lại công việc, gặp một bác trai đang đi bộ quanh hành lang tập thể dục sáng, vui tươi nói: “Cám ơn các Sơ nhé, đã giúp đỡ chúng tôi mấy ngày qua”. Bác mỉm cười cám ơn tôi.
Nơi đây là thế đấy, tràn ngập nụ cười. Khi cả thế giới lao đao, mọi thứ đều đảo lộn thì duy chỉ có nụ cười vẫn không thay đổi, vẫn tiếp thêm sức mạnh cho mỗi một người đang hiện diện. Nhiều thật nhiều nụ cười mà tôi may mắn được nhận.
Có một bác nhoẻn miệng cười, gọi điện cho con trai; bác nói: “Con ơi, nay bác sĩ nói là mai ba được xuất viện rồi, ba hết bệnh rồi.”
Nụ cười của bà lão yếu ớt khi được tôi bón cơm cho ăn: “Cám ơn con nhé!”.
Nụ cười của các nhân viên y tế nhiễm covid nhưng lạc quan yêu đời, hay đơn giản là nụ cười của các bác sĩ, điều dưỡng dành cho tôi: “Chắc Sơ mệt lắm rồi, cám ơn sơ nhiều nhé!”
Không biết người khác như thế nào, nhưng chính với tôi, nụ cười đúng là 10 thang thuốc bổ. Mặc dù đã thấm mệt, mồ hôi làm mờ tấm face shield khiến tôi không thể thấy đường, mặc dù đã đeo khẩu trang kín mít, và mặc dù tôi biết chẳng ai có thể thấy được nụ cười của tôi sau lớp khẩu trang ấy, tôi vẫn cố gắng cười thật tươi đáp lại.
“Chúng ta hãy luôn gặp nhau với nụ cười, bởi nụ cười là điểm bắt đầu của yêu thương”, câu nói của Mẹ Têrêsa Calcutta có lẽ rất phù hợp trong hoàn cảnh này. Thay vì lo lắng, thay vì sợ hãi, thay vì trốn tránh, thay vì đưa ra hàng vạn câu hỏi tại sao cơn đại dịch lại cứ tiếp tục tràn lan và chẳng mảy may có chút dấu hiệu chấm dứt, tôi luôn tự nhắc mình đừng ngần ngại trao cho người khác những nụ cười.
Nụ cười đã làm cho “khu vườn ngột ngạt” bệnh viện hồi sức cấp cứu và nơi khoa 9B mà tôi đang làm việc trở thành vườn hoa xinh tươi đủ muôn vàn sắc màu cảm xúc.
Lạy Chúa, con thật may mắn vì hiểu được rằng, yêu thương có thể được lan tỏa cách giản đơn. Một nụ cười, một lời động viên sẽ có thể truyền tình yêu, động lực đến mọi người xung quanh. Nụ cười của con trong nhọc mệt hôm nay có lẽ cũng chính là nụ cười của Chúa. Chắc chắn rằng có một Nụ Cười trên Thánh Nhan khi chúng con chung tay giúp sức cho nhau.
Tôi đã thấy ánh sáng nơi màn đêm tăm tối, tôi đã thấy tình người trong trận chiến này, tôi còn thấy được cách mà mọi người đoàn kết, truyền cảm hứng cho nhau. Hình ảnh mọi người cùng nhau đi bộ tập thể dục để mau khỏi bệnh vẫn luôn được lưu giữ lại trong trí nhớ của tôi. Những nụ cười trên môi họ và câu nói “Khỏe rồi lại xuống lầu dưới chữa bệnh cho người khác” đã truyền cho tôi một tinh thần mới, hăng say hơn, nhiệt huyết hơn, và muốn dấn thân hơn.
Bạn sẽ không còn thấy mệt mỏi khi có người cùng chia sẻ với bạn. Cũng như tôi đã quên đi cảm giác nóng bức của bộ đồ bảo hộ khi một bác bệnh nhân phụ tôi phát cơm cho các bệnh nhân khác. Bác thoăn thoắt bước những bước chân thật dài như sợ các bệnh nhân đói bụng. Hay một bệnh nhân trẻ tuổi giúp tôi lau phòng bệnh. Tôi nhớ cứ mỗi lần đến phòng đó, tôi đã thấy chị đứng trước cửa, giơ hai tay đón lấy cây lau như đón lấy một niềm vui gì đó trong ngày.
Tôi cố gắng “chụp” lại những khoảnh khắc nơi đây và lưu giữ trong trái tim mình.
“Tạ ơn Chúa, Sơ tưởng sơ chết rồi, sơ không ngờ có ngày mình vẫn còn ở đây, sức khỏe đã dần hồi phục. Sơ đang tập đi lại cho quen để mau bình phục. Thực sự tạ ơn Chúa”. Lời chia sẻ này của môt nữ tu đang mang trong mình con virus bé nhỏ nhưng không chịu khuất phục vẫn còn như in trong lòng tôi. Lời nói đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi rất nhiều. Mỗi ngày trôi qua, hãy tạ ơn Chúa, tạ ơn Chúa vì sự bình an mà Ngài ban cho ta.
Tôi thực sự khâm phục họ, khâm phục sự kiên cường của họ. Họ kiên cường vì họ tin một ngày không xa, họ sẽ khỏi bệnh. Họ tin họ sẽ mau chóng đoàn tụ với gia đình ở nhà. Tôi cũng vậy, tôi cũng mong họ mau chóng được về nhà. Vì hình ảnh một người bệnh nhân không còn là bệnh nhân, khiến chúng ta cảm thấy vẫn có thể chiến thắng, vẫn có thể có cơ hội được sống, được yêu thương…
Khi mà chúng ta, những con người khỏe mạnh đang lo sợ vì sự tàn phá nghiêm trọng của con covid, thì chính những con người đang mang trong mình con covid bé nhỏ ấy lại chiến đấu thật kiên cường, dũng cảm và lạc quan đến hơi thở cuối cùng.
Lạy Chúa, mỗi ngày trôi qua, con đều thầm cảm tạ ơn Ngài. Vì nhờ ơn Chúa, con vẫn khỏe mạnh để phục vụ tại đây. Nhờ ơn Chúa, con thấm nhuần bài học mến Chúa yêu người. Và nhờ ơn Chúa, con đã sống những giây phút trọn vẹn nhất, ý nghĩa nhất trong cuộc đời con.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, con có thêm ngày nữa để yêu thương.
Holanna, Dòng Nữ Tỳ Chúa Giêsu Linh Mục (TGPSG)
Nguồn: TGP Sài Gòn