Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT
Thái Hà (08.03.2016) – Thông thường trong cuộc sống, ta nghĩ rằng chỉ những gì hợp với lý trí tự nhiên thì mới đúng, nhưng thực tế có những điều vượt quá lôgic bình thường của lý trí chúng ta.
Nếu người bệnh nhân nằm liệt 38 năm trời được nhắc đến trong bài Tin mừng hôm nay cứ khăng khăng sống theo thói quen tự nhiên, thì chẳng bao giờ anh ta đươc chữa lành. Trái lại, anh ta đã sẵn sàng làm theo điều như thể là bất thường mà Chúa truyền cho anh ta làm. Anh đang nằm liệt; ấy vậy, Chúa truyền cho anh ta cứ can đảm đứng dậy, vác chõng mà về! Đã liệt thì làm sao mà đứng dậy được! Hơn nữa, đã liệt làm sao còn có khả năng vác chõng về nhà?! Ấy thế, Chúa bảo làm sao, anh ta nghe và làm theo như vậy. Kết quả là anh đã được chữa lành.
Trong cuộc sống, có những lúc chúng ta gặp hoàn cảnh bi đát, không còn gì để hy vọng, giống như người bệnh nhân trong bài Tin mừng hôm nay. Nhưng chúng ta tự hỏi xem trong hoàn cảnh bi đát đó, ta có sẵn lòng nghe và làm theo những gì Chúa mách bảo trong tâm hồn ta cho dù điều đó có vẻ như chẳng ứng hợp với lẽ tự nhiên, thông thường chút nào?
Đức tin đòi buộc một sự phó thác, tin tưởng tuyệt đối vào Chúa trong mọi hoàn cảnh.