Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT
Thái Hà (31.12.2015) – Truyền thống triết học Hy Lạp dường như xem vật chất, thân xác là cái gì đó nhầy nhụa, xấu xa, là ngục tù giam hãm linh hồn tinh tuyền, linh thiêng. Điều người ta cần phải làm là đi tìm con đường, cách lối (logos) để giải phóng linh hồn khỏi tù ngục của thân xác, vật chất.
Đang khi con người như thể khinh ghét thân xác mình như thế, thì nay có một biến cố, sự kiện đảo ngược: Một Đấng từ trong cõi linh thiêng, vĩnh cửu đảm nhận lấy thân xác phàm hèn của nhân loại! Ngài “đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta” (Ga 1, 14) như thánh Gioan trong bài Tin mừng hôm nay thốt lên.
Quả thật, mầu nhiệm Ngôi Lời làm người là điều trí óc con người không thể tưởng tượng nổi. Nhưng điều con người không hề nghĩ tới và không thể làm được, thì Thiên Chúa lại thực hiện. Với lòng xót thương vô hạn, Ngài đã cho Con Một Ngài đảm nhận thân phận nhân loại thấp hèn để nâng thân phận ấy lên tình trạng ân sủng, thần linh. Nói như thánh Grêgôriô Nyssa: “Bản tính nhân loại chúng ta đã sa ngã, nay được trỗi dậy; đã chết, nay được sống lại”. Thánh Giáo phụ cũng đại ý bảo rằng dẫu bản tính nhân loại đã sa đọa, đen tối, xấu xa, nhưng không vì thế mà Thiên Chúa lại không đoái đến; chính những mong manh, mỏng giòn, khốn khổ của thân phận con người đã làm Thiên Chúa động lòng trắc ẩn mà đến viếng thăm, mà nâng giấc con người trỗi dậy.
Suy niệm bài Tin mừng hôm nay hay mỗi khi quỳ gối trước Hài Nhi Giêsu bé nhỏ, yếu ớt nơi máng cỏ, bạn và tôi được nhắc nhớ rằng vì lòng xót thương vô hạn mà Thiên Chúa đã cúi xuống trên thân phận nhận loại chúng ta; Ngài đã đảm nhận lấy thân phận yếu hèn, mỏng giòn, tội lỗi của ta để ta được chung chia thân phận thần linh, uy quyền của Ngài. Và như thế, từ nay, dù đời ta có khốn khổ, nghèo hèn, rách nát đến đâu chăng nữa, thì ta vẫn có thể vui tươi và hy vọng ngẩng cao đầu, trông về trời cao mà bước đi giữa cuộc đời đầy chông gai và đẫm nước mắt này.