Hôm thứ Bẩy 26 tháng Sáu, Đức Tổng Giám Mục Michel Aupetit của Paris đã phong chức linh mục cho 12 thầy phó tế.
Mở đầu bài giảng trong thánh lễ, Đức Tổng Giám Mục nói:
Khi tôi nghe anh em trả lời “Này con đây” trước lời mời gọi của Chúa, tôi không thể không nghĩ đến những lời này trong Phúc Âm: “Ngài đã chọn Nhóm Mười Hai”. Đúng thế, chính Chúa Giêsu chọn chúng ta. Và tại sao Ngài lại làm điều đó? Thưa: Câu trả lời trong Phúc Âm rất đơn giản: “Để ở với Ngài”.
Trước tiên, đó là sự sống trong tình thân mật với Chúa Kitô. Đối với tất cả chúng ta, điều đó được hình thành trong lời cầu nguyện, trong sự tôn thờ, trong lòng trung thành từ trái tim đến trái tim với Người. Nhưng trên hết, trong Bí tích Thánh Thể, sự thân mật này giữa linh mục và Chúa Kitô đạt đến mức cao nhất. Nó mạnh mẽ đến nỗi chính Chúa Giêsu đến để nói trong miệng vị tư tế: “Này là Mình Thầy”. Vị linh mục không thể nói những lời này một cách xác thực nếu Chúa Kitô không phải là người bạn thân nhất, người bạn thân tình của vị linh mục ấy. Được như thế, anh em sẽ có thể cử hành cho thế giới, và trên thế giới với những người đã chịu phép rửa tội, những người đã hiến mình với Chúa Kitô vì ơn cứu rỗi của muôn dân và ơn cứu rỗi của cả những người chưa biết Chúa.
Trong Thánh Lễ, Chúa Kitô tóm tắt lại tất cả những gì Ngài đã trải qua trên thế giới, những gì đã được thụ thai bởi Chúa Thánh Thần, Thần Khí Tác Tạo, Đấng hành động mặc dù chúng ta phớt lờ Người. Chúa Giêsu dâng lên Chúa Cha món quà này của chính Người và của Giáo hội để cứu rỗi mọi người.
Anh em đã đọc lời cầu nguyện của Giáo Hội mà anh em nhận được khi còn là các phó tế. Các Giờ Kinh Phụng Vụ là lời cầu nguyện của Giáo Hội cho thế giới này, cho thế giới do Thiên Chúa tạo dựng.
Trong một thời gian ngắn sắp đến, mọi người sẽ gọi anh em là “Cha”. Nó phải làm anh em ngạc nhiên, phải làm anh em kinh ngạc. Trong mọi trường hợp chúng tôi phải gọi anh em như thế. Tại sao lại có sự xưng hô như thế? Qua phép Rửa trong Chúa Giêsu Kitô, trước hết chúng ta là anh chị em với nhau. Tất cả cùng nhau, chúng ta là con trai và con gái của Thiên Chúa và chính tình anh em đã tạo nên chúng ta. Đầu tiên anh em phải học làm con. Làm con nghĩa là nhận mình từ người khác. Đối mặt với ảo tưởng về sự tự tạo đang phổ biến ngày nay, có một thực tế cơ bản đã tạo nên chúng ta. Chúng ta đến từ một công đoàn yêu thương. Chúng ta được sinh ra từ một hành động của tình yêu mà nhất thiết chúng ta phải nói đến hành động ban đầu và tối cao của tình yêu: đó là sự sáng tạo bởi Thiên Chúa. “Thiên Chúa là tình yêu”.
Tất cả tình phụ tử chỉ có thể đến từ Cha trên trời. Không có tình phụ tử nào lại thiếu yếu tố linh thánh. Mọi người cha trên trái đất đều nhận được tình phụ tử của mình từ Thiên Chúa. Do đó, một linh mục không phải là một người cha trừ khi anh ta nhận mối quan hệ làm cha thiêng liêng này như nguyên ủy của mọi sự sống, của sự sống tuyệt đối nhận được từ sự sống tự hữu duy nhất của Thiên Chúa. Đây là lý do tại sao nhiệm vụ của anh em về cơ bản là truyền đạt sự sống này mà anh em không tạo ra trên trái đất nhưng là sự sống mà Thiên Chúa đã tạo ra từ muôn thuở trong mỗi người, và qua anh em Ngài tiếp tục sinh ra hôm nay và mỗi ngày trong cuộc đời anh em.
Đó là một ân sủng lạ thường được ban cho anh em ngày hôm nay. Anh em sẽ thực sự là những người cha bằng cách thông truyền cuộc sống này của Thiên Chúa mà anh em đã nhận lãnh trách nhiệm.
Đó là vì anh em có thể nói như thánh Phêrô: “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống” (Mt 16:16), vì anh em tham dự vào tình thân mật sâu xa với Người, để với Người như thánh Phaolô nói “anh đã được hiến tế”, để anh em nhận lại chính mình trong Chúa Giêsu Kitô là Con Thiên Chúa, để rồi anh em có thể đảm nhận vai trò làm cha này, là điều ban sự sống, sự sống dồi dào, sự sống đời đời.
Nguồn: vietcatholic.net