Thái Hà (14.09.2018) – Hôm nay (13.09) là ngày thứ ba mươi mốt anh Trần Huỳnh Duy Thức tuyệt thực trong tù để đòi quyền làm người cho mọi người, cho người dân Việt, đòi nhà cầm quyền cộng sản phải thượng tôn pháp luật, dù đó là pháp luật của nhà cầm quyền cộng sản, vô pháp và vô luân.
Anh, cũng giống bao tù nhân lương tâm khác vẫn chứng minh sự vô tội của mình và kiên trì đấu tranh cho công lý, cho quyền làm người, cho tiếng nói bảo vệ môi trường, cho tương lai của dân tộc và sự sống còn của quốc gia.
Anh đem sinh mạng quý giá duy nhất của mình thách thức nhà cầm quyền, không phải là một ván bài sinh tử vì những giá trị hơn thua, nhưng là những giá trị thuộc về chân lý hay giả trá, tồn tại hoặc tiêu vong.
Anh như người lính canh, canh gác, để đến thời đến buổi, thức tỉnh nhận thức xã hội. Thời đấy là thời nào, anh không biết, nhưng anh vẫn trung kiên với niềm tin và hy vọng, chân lý tất thắng gian tà, sự thật tất thắng giả trá.
Anh, như ngọn hải đăng, tiêu tốn năng lượng chính mình, chẳng để cho mình, nhưng cho tha nhân; dùng sinh mạng mình như nguồn năng lượng thắp sáng niềm tin vào chân lý cho dân tộc đang lạc lối hoang mang, giữa phong ba mù mịt của thứ “định hướng xã hội chủ nghĩa”.
Vì chân lý và lòng yêu quê hương, anh tích tụ được sức mạnh, giúp anh kiên trì và kiên trung như một vị ngôn sứ, cảnh báo những tai họa, báo trước cho tương lai.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi mốt, anh Trần Huỳnh Duy Thức tuyệt thực trong tù, cùng với những tù nhân lương tâm khá, vẫn kiên trì đấu tranh cho công lý, cho công bằng xã hội và cho tương lai nước Việt.
Anh là nguồn cảm hứng cho bao người đấu tranh cho dân chủ cho tự do, trong và ngoài nước, vẫn kiên cường song hành cùng anh trên chiến tuyến, bao người vẫn kiên trì cùng với anh lên tiếng bảo vệ môi trường vì sự an toàn của toàn dân tộc, bao người đã cống hiến tuổi xuân và mạng sống vì tương lai của quê hương, và bao người hôm nay dấn thân đòi minh bạch hóa những vấn đề mà nhà cầm quyền cộng sản cố che dấu và bao biện.
Anh và những người ấy liên kết lại, không phải là tạo nên những tổ chức chống đối, phá hoại và bất mãn, nhưng anh, nhờ anh và những con người yêu dân chủ và quyền con người thắp sáng ngọn lửa, thức tỉnh nhận thức của một xã hội tăm tối vì sợ hãi và yếu nhược, phản tỉnh toàn xã hội phải quan tâm tới những vấn đề chính trị đã, đang và sẽ xảy ra cho mình, vì đó chính là vận mệnh của mình, với cái giá không hề rẻ, với sự hy sinh không hề nhỏ, là chính sự sống của bản thân, hạnh phúc của gia đình và tương lai của dân tộc.
Rất nhiều người dường như thất vọng về tính hiệu quả của những cuộc biểu tình phản kháng, biểu dương ý chí của người dân; có những người chán nản vì đại đa số còn vô cảm trong những việc xảy ra cho chính mình, ù lỳ trong nếp nghĩ an thân và sống cam phận, và coi những người đấu tranh “là phá bĩnh nồi cơm”.
Vẫn còn đó rất nhiều người vì kém hiểu biết, sợ hãi và ích kỷ, lảng tránh những vấn đề chính trị, là những vấn đề quyết định đến từng đồng xu của họ, trong những sinh hoạt trong đời sống, với những vấn đề nhỏ nhoi trong gia đình của họ. Vịn cớ phải lo cơm áo gạo tiền, chỉ lo chu toàn bổn phận với gia đình, mà quên rằng nước mất thì nhà tan, cuộc sống không chỉ là có thế. Họ không biết rằng họ sẽ phải lo “cày cuốc” đến bở hơi tai thêm gấp nhiều lần, để giải quyết những vấn đề liên quan trực tiếp và gián tiếp đến miếng cơm, manh áo của họ, đến sự an nguy của gia đình họ, nhất là sự im lặng của họ là nguồn năng lượng nuôi dưỡng cái thể chế độc tài tham nhũng đang bóc lột, đang đầu độc họ, đang giết chết họ.
Trần Huỳnh Duy Thức chẳng dám nghĩ mình là đấng cứu rỗi dân tộc, nhưng sự dấn thân và hy sinh của anh là sức mạnh và nguồn cảm hứng cho hàng triệu con người phải đặt mình tự vấn, cho hàng triệu con tim tha thiết với quyền làm người cùng một nhịp đập, cho những sự đấu tranh phản kháng rải rác của những người yêu quê hương dân tộc hội tụ lại, trở thành một tinh thần bất khuất của dân tộc Việt.
Nhờ sự hy sinh cao cả của anh, sự thay đổi nhận thức xã hội sẽ phát sinh những chuyển động xã hội, từ đó có thể tiến tới chỗ thay đổi cơ chế chính trị, nhưng sự thay đổi này nhanh hay chậm tùy theo nhận thức của từng người. Một con én không phải là mùa xuân, mà chỉ báo hiệu mùa xuân.
Không biết sau ngày thứ ba mươi mốt tuyệt thực, Trần Huỳnh Duy Thức sẽ ra sao và nhà cầm quyền cộng sản có động thái gì, nhưng bên anh còn có hàng triệu người vẫn quan tâm, vẫn cầu nguyện cho anh được thêm sức mạnh, được bình an trong tâm hồn. Vì thế anh hãy kiên vững để vượt qua. Chúng tôi bên anh!
Lm. Giuse Ngô Văn Kha, DCCT