Để chuẩn bị cho Thượng hội đồng GM thế giới về giới trẻ được tổ chức tại Roma vào tháng 10 sắp tới (năm 2018), nhật báo SIR của Hội đồng Giám mục Italia đã đăng tải các chứng từ của những người trẻ về hành trình theo Chúa Kitô. Chứng từ đầu tiên là của anh Joylson, 28 tuổi, người Braxin. Anh đã trải qua những kinh nghiệm “hỏa ngục” cá nhân và đã bước ra từ đó để trờ thành người loan báo Tin mừng trong các khu ổ chuột ở Braxin.
Vực thẳm ma túy
Anh Joylson chia sẻ: Tôi tên là Joylson, 28 tuổi, người Braxin. Từ khi còn là một đứa trẻ, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra với tôi. Tôi bị lạm dụng khi mới được 10 tuổi: họ đã tước đi tuổi thơ vô tội của tội; rồi người ta đưa cho tôi các báo chí dành cho người lớn để dạy tôi các mối quan hệ làm cho tôi thấy mình lớn hơn, mạnh mẽ hơn và có thể quên đi sự trống rỗng mà tôi có khi tôi là một đứa trẻ yếu đuối … Khoảng năm 12 hay 13 tuổi, tôi đã trở thành trẻ bụi đời với mong muốn được cảm thấy hạnh phúc. Trên đường phố, những thiếu niên lớn tuổi hơn đã cho tôi sử dụng ma túy và tôi thích thú với tất cả những điều họ làm: xài ma túy, có súng, cướp giật, lang thang trên đường phố và cướp giật, làm những điều tồi tệ; cứ như thế tôi cảm thấy mình mạnh mẽ và quên đi sự trống rỗng và xấu xa mà tôi mang trong tâm hồn.
Tôi nhớ có một ngày kia, khi tôi đang ở tại quảng trường, có một cậu bé khoảng 10 tuổi muốn hút marijuna; điều này thỉnh thoảng làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi đã bảo cậu ta đừng hút, tôi đã cảm thấy cuộc sống của mình bị phá hủy và tôi không muốn cuộc sống của cậu ta cũng bị như thế.
Từ đó, tôi bắt đầu bị trầm cảm rất nặng; tôi nhìn lại quá khứ, cuộc sống của tôi và tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì được thực hiện; tôi thấy mình bị quây kín trong một vòng tròn, trong nhà tù mà tôi không thể chịu được một ngày nếu không dùng thuốc hoặc không được ở bên cạnh những thiếu niên để đi cướp giật. Cho đến một lúc, tôi không chịu đựng được nữa và tôi đã xin mẹ tôi giúp tôi thêm một lần nữa. Bà đã không còn sống với tôi và cha tôi, bà rời bỏ chúng tôi vì không thể chịu đựng được cách sống của chúng tôi.
Cộng đoàn “Những chân trời mới”
Qua một người bạn, mẹ tôi đã biết đến hiệp hội “Những chân trời mới” và một tháng sau đó tôi đã gia nhập cộng đoàn này. Ngay khi tôi đến đó, những kẻ như tôi, những người đã sống cuộc sống đường phố, đã đón chào tôi với một vòng tay ôm và ở đây, lần đầu tiên, tôi đã cảm nghiệm được trong trái tim mình một tình yêu mạnh mẽ và thậm chí không biết đó là gì. Sau đó, từ từ, với sự giúp đỡ của các nhà hoạt động, tôi đã khám phá ra một cái gì đó của bản thân mình; trong giai đoạn thứ hai cộng đoàn bắt đầu trao cho tôi trách nhiệm trong các hoạt động phục vụ khác nhau; vì vậy tôi có thể học được nhiều điều và nhất là tôi thực sự có thể khám phá ra tôi là ai. Trước mắt Thiên Chúa và Chúa Giêsu, tôi thực sự là một món quà, tôi là một người được mong muốn, không phải để khai thác bóc lột hoặc để cảm thấy mình ở trên hay để áp bức người khác; tôi thật sự là một món quà của tình yêu mà người ta dần dần phát hiện ra.
Tất cả hành trình trong cộng đoàn đã giúp tôi sống kinh nghiệm tuyệt vời này: đang chết ngập trong bùn, không nhìn thấy bất cứ điều gì trong cuộc sống của bạn và trong một khoảnh khắc, trong một giây lát, trong một bước đi, bạn lớn lên, bạn cảm thấy được yêu thương và hồi sinh! Cuộc hành trình dài và đau đớn nhưng nó cho phép tôi chọn trở thành người như thế nào.
Hôm nay tôi đã kết hôn với Valentina được một năm và chúng tôi quyểt định dâng hiến đời sống của chúng tôi choThiên Chúa. Tôi hiện đang sống ở một cơ sở của cộng đoàn “những Chân Trời mới” ở Fortaleza và tôi giúp cho các thanh thiếu niên mà chúng tôi tiếp đón, những người đến từ cùng sự yếu đuối như tôi; chúng tôi đến các khu ổ chuột theo chương trình Coracao, loan báo Tin Mừng trên đường phố, lắng nghe và mang lại nụ cười trong bệnh viện, thăm những người trong tù. Trong sự cố gắng nhỏ bé của mình, tôi muốn dâng tặng cho người khác cùng một thứ tình yêu mà tôi đã nhận được!