Đại dịch cúm Corona đang hoành hành khắp thế giới và đã trở lại Việt Nam sau vài tháng tạm dừng.
Cơn đại dịch xảy ra đã làm ngưng trệ tất cả: cả người, cả việc, cả sự kiện, cả chương trình… và chính sự ngưng trệ – do phải phòng, chống đại dịch – đã tạo ra nhiều điều mất, gây ra những hụt hẫng, những lo sợ và hoang mang – có thể nói luôn là (bị) choáng váng – cho cả cộng đồng.
Không dám lạm bàn để nói đến những chuyện đại sự của thế giới, của quốc gia, của xã hội… mà người viết bài này chỉ xin được bày tỏ đôi chút tâm tình với những “phó” linh mục, những “chuẩn” linh mục mà nói theo kiểu dân gian là những “xém” linh mục… trong chính những ngày này (8/2020).
Khi đọc những hạn từ “phó – chuẩn – xém” linh mục, xin mọi người hiểu cho là những anh em này chỉ còn có vài ngày nữa thôi thì trở thành linh mục (với mạch văn này, người viết không muốn dùng từ “ứng sinh linh mục” hay “tiến chức”).
Mọi chuyện đã xong, mọi sự chuẩn bị tương đối là ổn thỏa… thế mà… thế mà… tất cả đều phải ngưng; ngưng để phòng dịch, ngưng để chống dịch đang tràn lan trên đất nước này.
Sau bao năm nỗ lực để tu, để học, cùng với những cố gắng với tất cả sự thành tâm và thiện chí của mình, các anh em đợi chờ đến ngày được chọn, ngày hồng phúc mà (lúc đó) các anh em được lãnh nhận thiên chức linh mục.
Và giờ đây, ngày đó đã đến. Lúc này, các anh em đã chuẩn bị đầy đủ “bên trong”, “bên ngoài” cho ngày hồng phúc này.
Thế nhưng dịch cúm tái phát và tất cả đều phải ngưng. Ngưng vô thời hạn.
Người ta vẫn nói, muốn hiểu được ai thì cứ đặt mình vô hoàn cảnh của người đó…
Hôm nay, thử đặt mình vào vị trí của các anh em – những “xém” linh mục – này, chúng ta mới cảm nhận được sự hụt hẫng, chơi vơi. Những háo hứt, những hy vọng và ước mơ, những dự định tương lại cho sứ vụ mới của người linh mục nơi các anh em đã có… nhưng hôm nay, tất cả đều dừng lại… dừng lại để chờ thông báo mới…
Thương quá cho các anh em, thương cho gia đình và phụ huynh các anh em cũng như gia quyến và bạn bè.
Sự trông chờ, niềm hy vọng, cùng với niềm vui rộn rã của ngày hồng phúc mà chỉ còn vài bước chân là có được… nay như biến mất: sụp đổ, hụt hẫng, chơi vơi… chắc là tâm trạng của các anh em lúc này đúng không? ? !! Khóc lúc này thì không đúng, không phải; nhưng có lẽ cũng không ai cười nỗi trong hoàn cảnh này đâu.
Viết bài này cho anh em ngay cái ngày mà lẽ ra là ngày hồng phúc, ngày vui lớn của mọi người. Thế nhưng, ngày này đã trôi qua lặng lẽ, lặng lẽ nơi các em, lặng lẽ nơi gia đình, nơi các giáo xứ và lặng lẽ nơi một xã hội đang bị cách ly vì đại dịch.
Vẫn biết rằng thánh ý Thiên Chúa thì nhiệm mầu, và cùng xác tín rằng mọi chuyện xảy ra đều nằm trong sự quan phòng thương yêu của Thiên Chúa… đây là xác tín; tất cả chúng ta đều tin và hiểu điều này. Và chúng ta vẫn biết Thiên Chúa vẫn “có cách” của Ngài mà chúng ta chưa hiểu, chưa suy thấu đáo thôi…
Phần còn lại là chúng ta và cả những anh em “xém” linh mục này; chúng ta cứ nói lời XIN VÂNG. Xin vâng để cho thánh ý của Thiên Chúa được thể hiện trong cuộc đời mỗi người – trong thời đại hôm nay.
Hơn nữa, sự mất mát, thiệt thòi của các anh em hôm nay, có thể xem đó là một sự hy sinh đó chứ, hy sinh vì sự an toàn của người khác, hy sinh niềm vui của mình vì sức khỏe và hạnh phúc của cộng đồng… Và tất cả những sự hy sinh bản thân vì người khác đều thật đáng được trân quý và nêu gương.
Thiết nghĩ, các anh em nên lấy làm vui vì anh em cũng đã góp phần cùng với mọi người trong việc phòng chống và đẩy lui cơn đại dịch này.
Xin được một lần nắm tay anh em và siết thật chặt để cùng chia sẻ tâm tình với mỗi anh em trong chính lúc này; và cùng để “truyền lửa” cho nhau để chúng mình còn cùng nhau đi tiếp trên hành trình theo Chúa trong ơn gọi của những người thánh hiến.
Cố lên… cố lên… Chúa ở cùng chúng ta đó mọi người ơi, nhớ nhé.