Một bông hoa chớm nở đã vừa tàn, một nụ cười tỏa sáng đã lịm tắt. Thật bàng hoàng khi hay tin Em Maria Nguyễn Thị Giang, con gái của TNLT Nguyễn Nam Phong đã qua đời sáng nay tại tư gia trong nỗi tiếc thương.
Thương em ra đi trong đau đớn của căn bệnh ung thư quái ác. Thương em ra đi trong sự dằn vặt và trông chờ được gặp bố lần cuối. Thương các em còn nhỏ vắng đi người chị đảm đang.
Ở cái tuổi 16 – tuổi thanh xuân đẹp nhất của một người con gái – khi bác sỹ chuyên khoa trả về vì căn bệnh ung thư đã di căn – thì có nghĩa là mọi thứ đã chấm dứt. Cánh cửa sự sống đóng lại khi bố em – một người tù nhân lương tâm vì bảo vệ sự sống cho dân làng mà phải đọa đày trong tù ngục – vẫn không thể về gặp con lần cuối.
Gia đình đã viết đơn, chính em đã viết đơn gửi cho nhà cầm quyền để xin được tha tù trước thời hạn vài tháng cho bố – nhưng sự nhân từ và công lý hoàn toàn vắng bóng trong trái tim sỏi đá của những người cộng sản. Họ đã từ chối ước nguyện bé nhỏ đó của em. Có lẽ em vẫn chưa thể tưởng tượng được sự phũ phàng và bộ mặt thật của những người bỏ tù bố em. Có lẽ cũng ngoài trí hiểu của em khi tại sao những thư từ của bố hay của em gửi vào trại mãi không đến tay người nhận.
Đối diện với bệnh tật đã đớn đau, đối diện với thực tế là người Việt Nam lại càng đau đớn. Ở cái tuổi đáng lý ra được quyền học tập và mơ mộng tương lai – em đã phải ngồi xe lăn và hơn hết phải tập nhìn khuôn mặt dã thú của người hành hạ dân lành chân chất như bố em. Họ có còn là người Việt Nam mang chung dòng máu Lạc Hồng với em chăng?
Hơn hai năm nay trong đau đớn bệnh tật, bố không một lần bên em. Một nỗi đau của cả hai con người, một nỗi đau của cả cộng đồng.
Vĩnh biệt em, xin Chúa đón nhận và xoa dịu nỗi đau của em và gia đình. Vĩnh biệt em, ước gì bọn anh có thể làm gì đó để thân phận là người Việt Nam không phải chịu những nỗi đau cay nghiệt.
Vĩnh biệt em, nơi trái tim yêu thương của Chúa, xin em nhớ đến nỗi đau của ông bà, bố mẹ, anh chị em và người thân đang lưu lạc nơi dương thế.
Xin vĩnh biệt em, trong nỗi đau của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Thương em!
Nguồn: Paul Trần Minh Nhật