Chương I
SALVE REGINA, MATER MISERICORDIE
KÍNH CHÀO NỮ VƯƠNG, MẸ TÌNH THƯƠNG
Tiết thứ nhất
Maria, Trinh Vương Thương Xót
Vương miện huy hoàng
Do những lẽ vừa trình bày trên, chúng ta phải thiết tha trông cậy Nữ Vương chúng ta chừng nào; vì một đàng, chúng ta đã công nhận Mẹ rất có thế lực nơi Thiên Chúa; một đàng, chúng ta lại biết Mẹ có một trái tim đầy tình thương, tràn đầy chan chứa, trần gian không một ai không được hưởng dự những hiệu quả lòng Mẹ nhân từ cứu trợ mọi người! Thánh nữ Brigita được Mẹ đích thân mặc khải cho điều đó: “Mẹ là Nữ Vương nước Trời và là Mẹ tình thương. Mẹ là hân hoan của những người lành thánh và là cửa mở sẵn cho các tội nhân đến cùng Chúa. Ở trần gian không có một tội nhân nào đã bị nguyền rủa quá đến không nghiệm cảm thấy tình Mẹ thương họ được, bao lâu họ còn sống ở đời này; ít là – nếu thiếu một trợ lực khác – họ lại không cảm thấy rằng họ sẽ còn bị ma quỉ cám dỗ nhiều hơn, nếu không được Mẹ bênh vực”. Mẹ lại thêm: “Không ai, nếu chưa bị nguyền rủa hẳn – nghĩa là đã bị trầm đọa hỏa ngục – lại bị bỏ rơi vơ vất, không thể trở về cùng Chúa, không thể được Chúa thương tình, nếu họ kêu xin Mẹ cấp cứu”. Mẹ còn nói thêm: “Mẹ thương xót, đó là tước hiệu mọi người tặng cho Mẹ; mà thật, tình Chúa xót thương loài người đã tác tạo Mẹ nên một người chỉ biết yêu thương”. Rồi Mẹ kết luận: A! Vô phúc cho ai khi có thể mà lại không chịu đến nương nhờ Mẹ! Phải, thật vô phúc đời đời cho ai ở trần gian có thể kêu xin Mẹ là Mẹ đầy nhân từ thương xót, rất ước ao cứu vớt tội nhân, mà lại hững hờ cậy trông Mẹ. Không cậy trông Mẹ, nên họ mới bị trầm luân thảm hại!”
Thế nên, nào! chúng ta hãy cùng nhau chạy lại dưới chân Nữ Vương nhân từ của chúng ta. Hãy trung thành cầu xin Mẹ, nếu chúng ta muốn vĩnh phúc của chúng ta được bảo đảm. Nếu vì tội lỗi quá trầm trọng mà khiếp đảm và thất vọng, thì chúng ta hãy nhớ lại mục đích Chúa tuyển nhiệm Maria làm Nữ Vương thương xót: mục đích ấy là để Mẹ hộ phù giải cứu những tội nhân trọng phạm nhất, thất vọng nhất, vừa khi họ đến cầu xin Mẹ. Họ lại chẳng là vinh quang của Mẹ ở trên trời mai sau đó ư? Bạn thánh của Mẹ đã từng gọi: Hãy bỏ đồi Liban xuống đây, hỡi Bạn yêu của ta, hãy bỏ đồi Liban xuống đây. Bạn sẽ nhận được sào huyệt của sư tử và hang núi của hổ báo làm triều thiên vinh hiển (Dc 4,8). Những sào huyệt của dã thú, của muông rừng đó là gì, nếu không phải là những linh hồn tội lỗi, đã trở thành hang hốc của tội lệ, thành những quái vật ghê gớm trên đời? Cha Rupertô kêu lên khi chú giải câu văn Thánh Kinh đó: “Đúng rồi, kìa, ôi Maria, kìa những sư tử mà sào huyệt của chúng sẽ là vương miện huy hoàng của Mẹ: vương miện của Mẹ, ấy là vĩnh phúc của chúng vậy”. Lạy Nữ Vương vinh hiển của chúng con, những người tội lỗi cùng cực đó, chỉ có Mẹ can thiệp mới cứu thoát được. Trên thiên đàng, họ sẽ làm nên triều thiên của Mẹ là rất phải; và chính thứ vương miện đó mới thích hợp với một Nữ Vương thương xót như Mẹ.
Câu truyện sau đây chứng minh cho sự thật trên
Cái chết không ai thương
Trong hạnh tích nữ tu Catarina Âutinh có kể truyện này
Trong miền nữ tu ở, có một phụ nữ tên là Maria, từ thiếu thời đã sống một cuộc đời rất mực buông tuồng. Đến già cũng vẫn còn mê man với những trác táng của mình. Người miền ấy chán ngấy vì những phóng đãng của nàng, họp nhau trục xuất nàng ra khỏi thành phố, cho ở một cái hang miền ngoại ô. Ở đây nàng mắc một chứng bệnh ghê gớm: từng mảng thân thể rơi rụng dần. Sau ít lâu, nàng chết không được chịu các phép sau hết, không một ai đoái hoài. Xác nàng được người ta chôn táng ngoài đồng như xác một con vật hèn hạ, không một lễ nghi tôn giáo. Nữ tu Catarina vẫn quen có lệ cầu nguyện rất nhiều cho các linh hồn vào đời sau; nhưng khi nghe tin Maria chết già trong đau khổ như vậy, nữ tu không hề nghĩ đến cầu nguyện cho nàng. Như mọi người, nữ tu cũng chắc rằng Maria đã phải trầm đọa rồi.
Bốn năm trôi qua, một hôm có linh hồn ở luyện ngục hiện về với nữ tu, nói:
– Bà Catarina ơi, tôi khổ quá! Ai chết cũng được bà cầu nguyện cho, có mỗi mình tôi đáng thương nhất, bà lại không thèm đoái đến chút nào! Nữ tu hỏi:
– Hồn là ai?
– Tôi là Maria, tội lỗi đáng thương, đã chết ở ngoài hang đá đây.
Nữ tu Catarina ngạc nhiên kêu lên:
– Sao? Chị cũng được cứu thoát ư?
– Vâng, nhờ tình thương của Mẹ Maria, tôi đã được cứu rỗi.
– Mẹ Maria cứu chị như thế nào?
– Trong giây phút cuối cùng đời tôi, thấy mọi người bỏ rơi và lại đầy tội lỗi ghê gớm, tôi ngước lên Mẹ Thiên Chúa. Tự đáy lòng, tôi kêu xin: Ôi Mẹ, Mẹ là nương ẩn của mọi người bị trơ trọi, Mẹ xem, người ta bỏ con hết cả rồi, chỉ còn có Mẹ là hi vọng độc nhất của con đó thôi. Chỉ một mình Mẹ có thể cứu giúp con, xin Mẹ thương con với! Mẹ Maria đã xin cho tôi được thống hối, và tôi đã được chết trong ân sủng. Đức Mẹ lại xin cho tôi được một ơn khác nữa, là những đau đớn thống thiết tôi chịu ở đời đã rút ngắn thời gian ở luyện ngục của tôi, thời gian đáng lẽ còn phải kéo dài rất nhiều năm nữa. Hiện nay, tôi chỉ cần một ít thánh lễ cầu cho là được giải thoát luyện ngục. Tôi xin bà xin lễ cầu nguyện cho tôi. Phần tôi, đối lại, tôi hứa sẽ luôn luôn cầu xin Chúa và Mẹ Maria cho bà.
Nữ tu Catarina liền cấp tốc xin lễ cầu cho Maria. Ít ngày sau, nàng hiện đến với nữ tu, sáng láng như mặt trời, và nói:
– Bà Catarina ơi, xin cảm ơn bà, tôi lên trời ca tụng tình thương của Chúa và cầu nguyện cho bà đây.
Tác phẩm “Vinh Quang Đức Maria” của Thánh Anphong sô
1.Vinh Quang Đức Maria: Nữ Vương vũ trụ
2.Vinh Quang Đức Maria: Nữ Vương tình thương
3. Vinh Quang Đức Maria: Một hình ảnh cũ
4. Vinh Quang Đức Maria: Nữ Vương nhân ái