Viết cho chị Quỳnh Nga, người tân tòng được lãnh nhận Bí tích Thánh Tẩy trong Đêm Vọng Phục Sinh

Thái Hà (18.04.2017) – Sau khi chúng tôi đăng những lời tâm sự của chị Quỳnh Nga trong ngày lãnh nhận Bí Tích Thánh Tẩy (Ngày tôi sinh), một đọc giả ký tên Antôn Hoàng Văn Phúc, OP đã gửi đến chúng tôi bài viết với tin nhắn sau: “Chào BTT Thái Hà. Sau khi đọc bài chia sẻ của chị Quỳnh Nga – người tân tòng mới nhận lãnh bí tích Thánh Tẩy trong đêm Vọng Phục Sinh, con thấy rất xúc động và con đã viết bài này gửi BTT. Con xin cảm ơn BBT. Chúc BBT luôn hăng say rao giảng sự thật”

Truyền Thông Thái Hà thấy có từ ‘OP’ sau tên tác giả. Đây là chữ viết tắt  Dòng Đaminh. Không rõ có phải đọc giả là một tu sĩ Dòng Đaminh hay một vị thuộc Dòng Ba Đaminh? Chúng con hết lòng cám ơn đọc giả Antôn Hoàng Văn Phúc và xin gửi tới chị Quỳnh Nga cũng như quý vị bài viết này.

Chị Quỳnh Nga (thứ 5 từ phải vào) lãnh nhận Bí Tích Thánh Tẩy trong thánh lễ Vọng Phục Sinh tại Thái Hà
Chị Quỳnh Nga (hàng đầu, thứ 5 từ phía tay phải vào) lãnh nhận Bí Tích Thánh Tẩy trong thánh lễ Vọng Phục Sinh tại Thái Hà

………………..

VIẾT CHO CHỊ QUỲNH NGA, NGƯỜI TÂN TÒNG ĐƯỢC LÃNH NHẬN BÍ TÍCH THANH TẨY TRONG ĐÊM VỌNG PHỤC SINH

Tình cờ lướt facebook, tôi đọc được tâm sự của chị sau khi chị gia nhập Hội Thánh Công giáo. Áp mặt vào gần máy tính để nhìn rõ khuôn mặt chị trong bức hình, tôi cố mường tượng khuôn mặt này. Lục lọi trong trí nhớ, cuối cùng tôi cũng nhận ra khuôn mặt này đâu đó vài lần trên facebook. Nếu cái khuôn mặt không để lại ấn tượng nào cho tôi thì cái tên Quỳnh Nga của chị lại càng hoàn toàn xa lạ với tôi. Tóm lại, cái tên ấy, cái khuôn mặt ấy không có một ấn tượng nào đối với tôi. Nó cũng giống như muôn cái tên, muôn khuôn mặt đã ngang qua cuộc đời tôi như làn gió thoảng.

Thế nhưng sau khi đọc dòng tâm sự của chị, cái tên Quỳnh Nga, cái khuôn mặt của chị đã hằn sâu trong tâm trí tôi. Bởi lẽ tôi thấu hiểu cảm xúc chị ngay lúc ấy. Bởi lẽ Tôi thấu hiểu tâm trạng của chị qua từng câu chữ lời văn. Tôi hiểu rằng đó là tất cả những gì chị muốn nói ra từ đáy lòng bấy lâu nay. Quả thật, tôi đã từng nghe thuật lại lời của một người không cùng niềm tin tôn giáo rằng người Công giáo không có sự phấn đấu bản thân, không làm chủ được cuộc sống vì suốt ngày chỉ lo cậy dựa vào Chúa mà thôi. Chưa kể nhiều người còn ghét đạo Công giáo vì một vài lý do nào đó. Tất cả những điều này đều hội tụ trong con người của chị trước đây, khi chị chưa có đức tin.

Bây giờ thì đã khác, chị đã hiếu thấu rằng tận căn của con người là một sự bất lực. Con người bất lực trước những thiên tai. Con người bất lực trước những căn bệnh hiểm nghèo. Con người bất lực trước cái chết. Riêng chị, khi đối diện với mất mát lớn trong cuộc đời, chị đã thấy mình cần đến một Đấng nào đó để bám víu, để làm chỗ dựa, để mạnh mẽ, hay đơn giản để khoả lấp nỗi cô đơn đang xâm chiếm tâm hồn chị. Nói cách khác, lúc này chị đã nhận ra rằng con người không phải là một siêu nhân với quyền phép vô song. Tắt một lời, con người không phải là tất cả.

Thật là lùng khi ở cuối tận cùng của sự bất lực, con người mới nhận ra có một Đấng quyền năng, mà người Công giáo chúng ta gọi là Thiên Chúa phải không chị!? Chúng ta hãy chúc tụng Chúa vì điều đó. Có như thế những con người yếu đuối như chúng ta mới thấy được sự quý giá, cần thiết của đức tin. Có như thế chúng ta mới mạnh mẽ đứng lên bảo vệ cho đức tin của chúng ta vào Thiên Chúa. Chị Quỳnh Nga! Thiên Chúa luôn viết thẳng trên đường cong. Ngài luôn rút ra những gì là tốt đẹp nhất từ sự dữ. Có thể cuộc đời của chị là một đường cong của sự đau khổ, mất mát. Có thể sự ra đi của người chồng thân yêu là sự dữ đối với chị nhưng chính từ sự ra đi này Thiên Chúa đã giúp chị thức tỉnh để rồi đẩy lùi mọi u mê lạc lối và kết quả là chị có một cuộc sống bình an, hạnh phúc.

Chị Quỳnh Nga! Giờ chị đã nhận ra được sự đồng hành của Chúa bên cuộc đời chị. Tôi mừng vì điều đó. Và tôi vẫn luôn chắc chắn một điều Ngài mãi luôn hiện diện bên chị dù trong hoàn cảnh nào đi nữa. Ắt hẳn trước đây chị không nhận ra điều đó vì Ngài đang bồng ẵm chị trên tay. Cúi xuống chị chỉ nhìn thấy một dấu chân, tưởng là dấu chân mình nhưng hoá ra đó lại là dấu chân của Ngài.

Bây giờ chị đã là một Kitô hữu. Chị vui mừng. Gia đình chị vui mừng. Cộng đoàn vui mừng. Và tôi cũng rất vui mừng. Nguyện chúc chị và gia đình luôn bình an, luôn tràn ngập niềm vui của Chúa Phục Sinh trong suốt cuộc đời.

Antôn Hoàng Văn Phúc, OP

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.