Trong những ngày vừa qua, người dân thành phố cũng như người Việt ở khắp mọi nơi rất nóng lòng xót ruột về một biến cố kinh hoàng xảy ra ở một nơi có tên là Vườn Rau Lộc Hưng, môt vùng đất thuộc Phường 6, Quận Tân Bình.
Hai ngày, ngày 4.1.2019, sau khi “đập nháp” một số nhà, ngày 8.1.2019 nhà cầm quyền đã huy động một lực lượng thật lớn bao vây, cô lập toàn khu vực, cắt điện, cắt sóng, sử dụng cơ giới, trong vòng khoảng 10 tiếng đồng hồ phá tan tành một khu đất có khoảng 112 căn nhà (theo báo chí Nhà Nước sau 5 ngày đã đăng tải thông tin), được xây dựng xen kẽ các vườn trồng rau trong một khu đất rộng trên 4 ha.
Chỉ trong một ngày đẩy hàng trăm hộ gia đình ra cảnh màn trời chiếu đất, toàn bộ nhà cửa bị phá tan tành không cái gì có thể dùng lại, đồ gia dụng bị thất thoát, cái còn cái mất. Hình ảnh bãi đất tan hoang đổ nát như sau một trận dội bom.
Thêm một kỳ tích khác nữa, chỉ trong vòng ba ngày sau đó, nhà cầm quyền địa phương lại vận dụng hàng mấy trăm lượt xe ben để ủi sạch, xúc sạch các loại xà bần, không còn một vết tích gì, chỉ còn lại một bãi đất trống với tấm bảng công bố quy hoạch “cụm trường học chuẩn quốc gia”!
Phản ứng của người dân, trên mạng xã hội, dù FB đã liên tục xóa và đóng nhiều địa chỉ, dù trong cuộc cưỡng chiếm, bất cứ người dân nào giơ máy lên ghi hình liền bị bắt ngay tại chỗ, nhưng người ta vẫn thấy tràn ngập hình ảnh từ ngày khởi sự đập phá cho đến khi chỉ còn là bãi đất trống.
Người ta chia sẻ liên tục đến chóng mặt, các bài nhận định, bình luận, kể cả lên tiếng hay ủng hộ cho cuộc cưỡng chiếm dưới nhiều dạng khác nhau. Nhìn chung, người dân không biết làm gì ngoài việc cố giữ tài sản cho gia đình mình và cộng tác vào việc phản đối một cách yếu ớt, không tổ chức. Kiểu phản ứng này cho thấy người dân ở đây sống quá bình dị, đơn sơ và chất phác. Bỗng một ngày họ mất tất cả, bị dẩy vào cảnh màn trời chiếu đất khi ngày Tết dân tộc gần kề mà họ vẫn cam chịu, chỉ cầu nguyện và khóc với nhau, không hề có bất cứ một cách phản kháng nào mang tính bạo lực.
Chúng ta thử nghĩ, khi nhà cầm quyền vận dụng hàng trăm nhân viên đủ mọi thành phần bao vây, bố ráp, bắt đi các người trong Ban Đại Diện Vuờn Rau và phong tỏa cả ngày trời trong hai đợt, mà trước đó người dân không hề được nghe bất cứ một thông tin nào rò rỉ ra cả. Không hề nghe nên mới bị bất ngờ, sáng sớm 5g30 mở cửa ra đi Lễ liền bị trùm bao đen kín mặt thẩy lên xe đưa đi chỗ khác…
Một đội cơ giới xây dựng với rất đông tài xế, phụ xế, thợ máy được điều động đến làm việc như một đại công trường mà người dân cũng không hề hay biết gì trước đó, mãi cho đến khi tấm bảng quy hoạch được dựng lên thì người dân mới ngỡ ngàng, kéo ra phản đối, tức thì mấy chục cái tiếng loa sắt đã cất lên đinh tai nhức óc, át hết tiếng nấc tiếng khóc của người dân. Việc điều nhân lực, tập huấn, bố trí, và cả tiếp tế lương thực cho một đạo quan quân lớn như vậy đâu phải đơn giản mà có thể bảo mật hoàn toàn một cách quá chu đáo như thế?
Trên lãnh vực thông tin cũng vậy, không hề thấy một trang thông tin nào chính thức của cư dân để có tiếng nói độc lập phản ánh ý kiến của tập thể, ngoại trừ vài trang FB cá nhân rất nghèo nàn, lý do cá nhân còn giờ đâu, còn tâm trí đâu mà viết bài đưa tin?
Nói chung, người dân hoàn toàn bế tắc tuyệt vọng. Trong tình thế đó, tiếng kêu uất nghẹn, tiếng khóc nức nở, tiềng thở dài thâu đêm, những ánh mắt thẫn thờ, những gương mặt hốc hác, nhừng làn da sạm nắng… cho chúng ta hình ảnh của dân Do Thái năm xưa, quê hương bản quán bị tan hoang, phải sống kiếp lưu đầy khổ đau.
Sứ mạng của Chúa Kitô hàng đầu là loan báo Tin Mừng Cứu Độ, giải thoát cho người khổ đau, người bị áp bức, nhưng cùng với lời loan báo, Chúa luôn chữa lành bệnh tật, cung cấp thức ăn, an ủi kẻ ưu phiền và lên án sự ác điều ác.
Tin Mừng Phép Lạ Tiệc Cưới Cana công bố vào Chúa Nhật thứ hai Mùa Thường Niên C, cho thấy Chúa Giêsu không bao giờ dửng dưng với nỗi lo lắng, tình trạng bế tắc của người khác, điều Chúa làm là mang lại niềm vui và sự an toàn cho người bị lâm vào tình trạng khó khăn, niềm vui Chúa mang đến vượt trên mọi niềm vui mà người ta có thể ban tặng cho nhau, sự hoàn mỹ mà Chúa mang đến thì dư tràn hơn những gì mà người ta mong đợi. Vâng, rượu ngon chưa từng thấy, tràn đầy hơn 600 lít của 6 chum lớn bằng đá!
Một Tin Mừng như thế sẽ dẫn chúng ta đến đâu, sẽ giữ vai trò nào trong đời sống Đức Tin của chúng ta? Có nên dừng lại ở những lời kêu than, những bài tả oán, tranh luận đúng sai, bàn nhậu thêm chuyện cho sôi nổi, bàn phím xuất hiện thêm những anh hùng chém gió?
Người dân Vườn Rau Lộc Hưng đang chờ đợi Chúa Kitô xuất hiện trong những anh em đồng đạo của mình, ở Vườn Rau bây giờ đã cạn hết rượu rồi, bể cả bình rượu lẫn bình nước, tung cả bàn ăn, lột sạch cả áo mặc!
“Tầm vông” không thể giữ nổi Nhà Thờ, đừng ngây thơ nữa, chỉ có tình yêu và sự thúc bách dấn thân cụ thể của Tình Yêu mới giữ được con người là Đền Thờ của Thiên Chúa mà thôi.
Lm. VĨNH SANG, DCCT, 18.1.2019
Tựa đề trích lời trong tác phẩm “Bóng nhỏ giáo đường”
của cố nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông