Gặp anh ở đền Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp từ năm 2009. Nay thấm thoát đã 10 năm trôi qua. Còn nhớ lúc đó thấy anh trong tay cầm điếu thuốc, tôi đã buột miệng: “Anh hút thuốc nhiều không tốt đâu! Anh nhìn tôi bằng một cái nhìn trừu mến: “Long buồn lắm, chẳng có ai là bạn cả. Long chỉ biết làm bạn với chén rượu, điếu thuốc thôi.” Anh nở cụ cười thật tươi và khó nhọc uốn từng chữ cho tôi biết vì sao anh bị bệnh và phải đi bán vé số như thế này.
Năm lên tám uống nhầm thuốc anh đã bị biến chứng: đi lại không vững, nói không thành lời. Tuy vậy, tối thứ tư nào anh cũng lay xe lăn từ Q. 3 xuống Thị Nghè, Q. Bình Thạnh để tham gia giờ chia sẻ của nhóm Kinh Thánh Cầu Nguyện. Tôi đã được anh dẫn đi vài lần và được quen thân với các anh chị ở đó. Họ vẫn luôn nhớ tới tôi; thăm hỏi và cầu nguyện luôn cho tôi dù tôi hiếm khi có dịp đến với nhóm nữa.
Anh Long vẫn ngồi xe lăn bán vé số ở cổng nhà Dòng Chúa Cứu Thế mỗi ngày. Lâu lâu tôi có dịp lên Dòng lại được gặp anh, bắt tay hỏi thăm sức khỏe. Cả anh và tôi lòng như mở cờ mỗi lần gặp nhau. Tôi có thể cảm nhận được tình thương mến anh dành cho tôi trong ánh mắt hiền từ và nụ cười trừu mến. Lần kia tôi đi bẵng 1 năm mới gặp lại anh. Gặp lại tôi sau 1 năm xa cách, anh đã nhảy ra khỏi xe lăn và chạy tới ôm choàng lấy tôi. Những bước chân liêu xiêu yếu ớt đã trở nên cứng cáp lạ thường. Anh ngã vào ngực tôi và bảo rằng: “Long nhớ Ân lắm! Mẹ Long mất rồi. Long buồn lắm!” Tôi nghẹn ngào ôm anh và im lặng nghe anh trải lòng.
Tôi có nhiều bạn thân. Mỗi người phản ảnh một vẻ riêng độc đáo không thể thay thế. Anh Long cho tôi hiểu rằng khi chân thành với nhau thì tình yêu sẽ nở hoa. Nó đâm xuyên mọi rào cản: văn hóa, tuổi tác, thế giá…
Tôi cảm nhận được Chúa rất gần gũi với con người. Ngài ở khắp mọi nơi, trong những điều chân thật, trong những con người bé mọn. Cuộc đời mỗi người dài hay ngắn, sang hay hèn rồi cũng qua đi. Điều còn lại là tấm lòng chân thành ta đã dành cho ai đó. Khi ta yêu thương, ta sống đúng bản chất người thì cuộc sống này là vĩnh cửu, đời ta là bất tử.
Anh Long và những người bạn khác làm cho tôi liên hệ tới Người Bạn Giêsu. Ngài là Cứu Chúa, là Đấng Toàn Năng, là Chủ của cả vũ trụ này nhưng đã trở nên Bạn hữu thân thiết với con người: “Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha của Thầy, Thầy đã cho anh em biết.” (Ga 15,15).
Phúc cho ai biết chấp nhận Giêsu là Bạn. Họ nhìn thấy vẻ đẹp của Chúa ẩn khuất trong mỗi người. Họ sẽ muốn trở nên bằng hữu với tất cả mọi người nhất là những con người bé mọn.
Ân Sủng