Chuyện Tháng Hai

 

Những người nghèo và những người chí thú làm ăn chỉ ăn Tết “ngắn hạn,” qua tháng Hai thì người ta đã chuẩn bị cho vụ hoa màu. Còn những “đại gia” không chỉ dành cả tháng Giêng để ăn Tết, họ còn dành những tháng khác để… “ăn chơi.” Tuy nhiên, cách ăn chơi ngày xưa không như cách ăn chơi ngày nay. Ca dao hoàn toàn “trong sáng” khi nói:

Tháng Giêng ăn tết ở nhà

Tháng Hai cờ bạc, tháng Ba rượu chè

Cờ bạc ngày xưa chỉ là chơi cho vui, chỉ ăn kẹo, ăn bánh, cao lắm cũng chỉ ăn nhau vài xu, vài hào (theo thời giá Việt Nam ngày xưa). Rượu chè cũng chỉ là nhâm nhi vài chung cho vui, tạo dịp cùng nhau ngồi tâm sự chuyện đời. Còn ngày nay, người ta nhậu “không say không về,” còn đánh bạc thì ăn thua nhau bạc tỷ, thế nên người ta có “kinh nghiệm” và đã “biến tấu” ca dao thành:

Tháng Giêng ăn tết ở nhà

Tháng Hai cờ bạc, tháng Ba rượu chè

Tháng Tư lẳng lặng mà nghe

Cái nghèo nó đến bên hè chói chang!

“Chói chang” thật. Cái “nắng nghèo” nó oi ả và gay gắt hơn cái nắng tự nhiên rất nhiều! Vả lại, chuyện cờ bạc ngày nay chẳng còn theo mùa như trước, mà người ta cờ bạc quanh năm, đủ dạng, kể cả cá độ thể thao.

Nói đến chuyện cờ bạc là nói đến “Kiếp Đỏ Đen,” nói đến những người có máu “ăn thua đủ,” những người họ hàng gần với “Bác Thằng Bần.”

Thực ra chẳng có gì là “kiếp” cả, mà chỉ “máu mê” quá hóa ra “máu me” mà thôi. Nói đến “kiếp” nghĩa là nói đến số phận như một định mệnh an bài: Kiếp người, kiếp tha hương, kiếp hồng nhan,… “Máu đỏ đen” không là “kiếp” mà chỉ là do mình “quyết định.”

Theo lẽ thường, đánh cờ là không phạm pháp vì đánh cờ (cờ tướng, cờ vua, cờ cá ngựa, cờ vây,…) là trò giải trí có lợi cho trí óc, nhưng đánh bài hoặc đánh bạc là phạm pháp vì thường có chuyện “ăn thua đủ” về tiền bạc. Nhưng ngày nay, người ta đã biến những trò giải trí lành mạnh thành những trò “sát phạt nhau,” do đó mà trở thành phạm pháp.

Ngày xưa, dân Việt Nam đa số làm nông nghiệp, lại chỉ trồng lúa mỗi năm một vụ (chứ không gieo gặt nhiều vụ như ngày nay) nên người ta có những tháng nông nhàn, lại nhằm những ngày đầu năm, thế nên ca dao diễn tả:

Tháng Giêng là tháng ăn chơi

Tháng Hai trồng đậu, trồng khoai, trồng cà

Dư âm Tết kéo dài cả tháng. Cũng có thể do nông nhàn, do rảnh rỗi, không biết làm gì, nên người ta đã bày ra những trò giải trí để “giết thời gian.” Nhưng rồi người ta lại thấy chưa “đã,” nhất là những người có “của ăn, của để,” thế nên người ta sinh tật: “Nhàn cư vi bất thiện.” Ăn không, ngồi rỗi, người ta “nghĩ” ra đủ trò, biến cả những trò giải trí lành mạnh thành trò cá cược để ăn thua với nhau.

Người có “máu” cờ bạc được gọi là “máu đỏ đen.” Cờ bạc rất đa dạng: Cờ tướng, cờ vua, cờ cá ngựa, bài tam cúc, bài tứ sắc, xì phé, xì dách, binh xập xám, tiến lên, bầu cua, xóc đĩa, tổ tôm, đánh chắn,… Ngày nay người ta không đánh bạc bình thường mà còn dùng máy để đánh bạc ở các casino (sòng bạc). Ngay cả bóng đá hoặc đua ngựa, những môn thể thao hoàn toàn lành mạnh, nhưng những kẻ có “máu đỏ đen” lại lợi dụng các cuộc tổ chức thể thao để cá độ, có những người “ăn thua” bạc triệu, bạc tỷ.

Tứ đổ tường là cờ bạc, rượu chè, trai gái, hút sách. Cái nào cũng khiến người ta sất bất sang bang, ngơ ngẩn như kẻ mất hồn. Trong tứ đổ tường thì “cờ bạc” là loại “đổ tường” được xếp đứng đầu. Từ kinh nghiệm nhiều thế hệ trước, người ta đã đúc kết:

Cờ bạc là bác thằng bần

Cửa nhà mất hết tra chân vào cùm

Thằng Bần là ai? Bần là nghèo. Thằng Bần là “thằng nghèo.” Có thể vì kẻ nghèo không được tôn trọng nên người ta mới gọi là “thằng.” Người ta thường nói: “Được ăn cả, ngả về không.” Canh bạc là vậy. Ăn đâu chẳng thấy mà chỉ thấy thua. Nụ cười tươi bỗng chốc biến thành miệng méo xệch. Hên xui chăng? Thực ra chỉ thấy “xui” chứ chẳng thấy “hên” gì ráo trọi!

Người có “máu đỏ đen” cũng bị nghiện, vì thế mà họ không bỏ được. Bị trắng tay rồi hứa lên hứa xuống, hứa ngang hứa dọc, nhưng rồi chẳng đâu vào đâu. Chính tôi đã từng chứng kiến một thanh niên, đã có vợ con, tự lấy dao chặt đứt một đốt ngón tay để hứa bỏ cờ bạc và chứng tỏ là mình… hứa thật, nhưng sau khi vết thương lành hẳn thì “đâu lại vào đấy,” ngựa vẫn quen đường cũ!

Khoa học đã nghiên cứu và chứng minh rằng những người ham mê cờ bạc sẽ bị tê liệt thần kinh, do vậy mà họ không tài nào bỏ được cờ bạc. Không có tiền thì thôi, nhưng cũng vẫn đứng… ngó, có chút tiền trong túi thì họ lại sợ tiền để lâu sẽ “mất linh,” ngó qua ngó lại rồi tiền cũng từ trong túi nhảy xuống chiếu bạc ngay!

Có những người quan niệm rằng “chơi phải cho ra chơi.” Đó thường là các “đại gia,” những “ông to, bà lớn.” Họ có những kiểu chơi “khác người,” hoàn toàn “độc đáo,” không “đụng hàng,” vì họ muốn “chơi nổi” để chứng tỏ “đẳng cấp” của mình. Ví dụ:

Nguyễn Văn Tèo – nguyên phó giám đốc sở Giao thông Vận tải tỉnh Sóc Trăng, và Trần Văn Tân – nguyên giám đốc Trung tâm Sát hạch và cấp giấy phép lái xe loại 3, trực thuộc Trường trung cấp nghề khu vực Đồng bằng sông Cửu Long. Ngày 26-12-2011, công an đã bắt 2 “nhân vật” này về tội đánh cờ. Họ không chơi cờ giải trí, cũng chẳng chơi cờ ăn vài trăm ngàn đồng, chơi vậy chỉ… phí thời gian. Thế nên hai “đại gia” này đã cược mỗi ván cờ là 5 tỷ đồng. Công tử Bạc Liêu có sống thời nay cũng “chào thua” chứ chịu gì nổi!

Bà L. là một “nữ hoàng cờ bạc,” một người nổi tiếng có máu “đỏ đen” tại “đặc khu cờ bạc” ở thành phố Bavet (tỉnh Soài Riêng, Campuchia). Bà L. là vợ của một danh ca cải lương ở Saigon, có nhan sắc, ăn nói nhã nhặn và nhiều tiền lắm của, bà L. luôn được “săn đón” tại các sòng bạc. Nhưng rồi bao nhiêu tài sản chồng làm ra bà L. đều nướng sạch vào sòng bạc khiến người chồng chịu hết nổi nên phải ly dị. Gần đây, người ta gặp bà L. đang lẩn khuất trong hơn 20 “cái bang” (ngồi canh xin tiền người thắng bạc) chầu chực ở sòng bạc Roya Le.

Cũng tại “đặc khu” Bavet, giới cờ bạc còn nhắc đến “con bạc triệu đô” tên Ng. (ở Saigon). Sở dĩ Ng. có biệt danh này vì bà đã “nướng” vào các sòng bạc ở khu vực này hàng triệu USD. Vào thời hoàng kim (2003), bà Ng. từng tuyên bố một câu xanh rờn: “Khi nào nước sông Saigon cạn, Ng. này mới hết tiền đánh bạc.” Nói trước, bước không qua. Chỉ vài năm sau, lượng tiền khổng lồ của bà Ng. đều “gửi” cả vào “ngân quỹ sòng bạc.”

Anh H., tại Mộc Bài (Tây Ninh), là một “cựu con bạc” vì đã phải làm bạn với “bác thằng bần” vài năm qua. Cả gia trang bề thế tại Gò Dầu (Tây Ninh) của anh đã sang tay người khác.

Trên đường từ “thiên đường casino” trở về Saigon, các con bạc thường phải đi ngang qua cầu Gò Dầu (Tây Ninh). Người dân trong vùng quen gọi cầu Gò Dầu là “cầu xóa nợ.” Gọi như vậy vì có nhiều người sau khi rời chiếu bạc đã gieo mình xuống sông để… “xóa nợ.” Ông Nguyễn Văn Mèo, sống ở gần chân cầu, đã vớt xác nhiều con bạc nhảy cầu tự vẫn. Ông Mèo nói: “Họ đều là những người thua bạc. Khi thân nhân đến nhận xác, tôi mới biết nạn nhân từng là người giàu có.”

Vì không trả được nợ nên Ng. bị bắt giam tại Campuchia. Ông Q. (ở Bình Dương), cha của Ng., phải bán mảnh đất để sang chuộc Ng. về. Về chưa lâu, Ng. lại lén gia đình, tiếp tục qua Campuchia “nướng” thêm 3,3 tỷ đồng. Rồi Ng. lại bị bắt 2 tháng, ông Q. phải lặn lội qua Campuchia chuộc con lần nữa. Tổng cộng, Ng. đã “nướng” cho bài bạc số tiền 5,2 tỉ đồng chỉ trong một thời gian ngắn!

Còn nhiều “hoàn cảnh” khác cũng tương tự. Các con bạc đều có “mẫu số chung” là… trắng tay. Cha Mẹ mê cờ bạc thì con cái khổ, con mê cờ bạc thì cha mẹ khổ; chồng mê cờ bạc thì vợ con khổ, vợ mê cờ bạc thì chồng con khổ. Nói chung, càng máu mê càng khổ. Con bạc khổ đã đành, đáng tội là làm người khác phải khổ lây.

Phàm việc gì cũng có hệ lụy riêng. Người có tiền đánh bạc thì muốn “ăn không” của người khác, kẻ thua thì muốn gỡ. Càng chơi càng thua. Thua bạc rồi sẽ nối tiếp các hậu quả khác: Bạo lực, trộm cướp, mại dâm, hối lộ, tham nhũng,… Tệ nạn này nối tiếp tệ nạn khác, tệ nạn chồng chất tệ nạn!

Nếu bạn là người có “máu đỏ đen,” hãy vừa bóp trán vừa đọc những câu ca dao này:

Cha già, con dại, anh ơi!

Anh đi cờ bạc suốt đời suốt năm

Anh thiêu hàng chục hàng trăm

Em đi bán vải nhặt dăm ba đồng

Cha già, con dại chờ mong

Anh đi vui thú, chơi rong một mình

Uổng công cha mẹ sinh thành

Uổng công gánh chữ chung tình của em

Cờ bạc canh đỏ canh đen

Nào ai có dại đem tiền vứt đi!

Bạn có thấy lương tâm cắn rứt và thấy thương thân nhân của mình? Bạn đọc tiếp đi:

Cờ bạc là bác thằng bần

Áo quần bán hết, ngồi trần tô hô!

Bạn đã từng lâm vào hoàn cảnh “dở khóc dở cười” như vậy? Hoặc là:

Con mèo nằm bếp cháy đuôi

Ai thua cờ bạc đuổi ruồi không bay

Xùng xình áo lụa mới may

Hôm qua thấy bận, bữa nay mất rồi!

Tóm lại, cờ bạc có lợi ích gì không? Bạn có đủ can đảm để trả lời thẳng thắn và nghiêm túc? Chắc hẳn rất khó. Không trả lời được, nghĩa là bạn đã nhận ra mình sai trái. Sai thì phải sửa. Khổng Tử nói: “Có lỗi mà không sửa mới thành người có lỗi.” Còn Dục Tử so sánh: “Biết đúng mà không theo là dại, sai mà không sửa là mê.” “Mê” ở đây là mê muội, nguy hiểm hơn là “dại”!

Thánh Thomas Aquinas, Linh mục Tiến sĩ Giáo hội, nói: “Nhàn rỗi là cái búa kẻ thù bổ xuống đầu ta. Ai không cầu nguyện thì như người lính ra trận không có vũ khí.” Hãy cứu mình bằng cách cầu nguyện nhiều, cầu nguyện liên lỉ, cầu nguyện không ngừng với lòng chân thành. Có Chúa và Đức Mẹ, bạn sẽ có thể vượt qua chính mình. Đó là điều chắc chắn!

Ngày nào chúng ta cũng phạm tội, cho nên hằng ngày chúng ta phải cầu nguyện nhiều lần bằng lời kinh Chúa Giêsu dạy: “Xin tha tội chúng con, và xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ.” (Mt 6:12-13) Mùa Chay, việc ăn năn sám hối càng cần thiết hơn. Trở về với Chúa thì phải biết nhận lỗi mình và khẩn nguyện: “Lạy Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con, mở lượng hải hà xoá tội con đã phạm. Xin rửa con sạch hết lỗi lầm tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy. Vâng, con biết tội mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm.” (Tv 51:3-5)

Ham mê cờ bạc là một dạng “thờ ngẫu tượng,” là ham mê vật chất. Vì “ham” quá hóa “mê,” vì “kho tàng ở đâu thì lòng ở đó.” (Mt 6:21) Thờ ngẫu tượng tức là loại bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc đời mình. Thật nguy hiểm! Hãy nhớ kỹ câu này: “Thiên Chúa là Đấng không vị nể ai, nhưng cứ theo công việc mỗi người mà xét xử.” (1 Pr 1:17) Chúa nói thật, không nói đùa. Thánh Phaolô quan ngại nên mới nói: “Nhân danh Đức Kitô, chúng tôi nài xin anh em hãy làm hoà với Thiên Chúa.” (2 Cr 5:20) Phải giao hòa với Thiên Chúa để hoàn thiện chính mình theo lệnh Thiên Chúa: “Hãy hoàn thiện như Cha trên trời.” (Mt 5:48)

Lúc nào cũng là lúc thuận tiện, không cứ gì Mùa Chay, Mùa Vọng, Mùa Cầu Hồn mới là Mùa Cứu Độ. Đừng chần chừ, hãy sửa đổi ngay trước khi quá muộn, vì biết đâu có thể sẽ không kịp đâu! Hãy tin vào Thiên Chúa và Đừng sợ! vì “Ngài là Đầu và là Cuối, là Đấng Hằng Sống, đã chết, nhưng đã sống lại và sống đến muôn thuở muôn đời, chính Ngài nắm giữ chìa khoá của Tử thần và Âm phủ.” (x. Kh 1:17-18)

TRẦM THIÊN THU