Dưới đây là bài viết blog của một người dân Vũ Hán tên Phương Phương, bài viết ‘nhẹ nhàng’ để có thể vượt qua được sự kiểm duyệt trên internet, nhưng trong đó cũng gửi gắm thông điệp thiết tha: Hãy để cho người dân Vũ Hán được lên tiếng, như vậy người ta sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Theo tập quán của người Trung Quốc thì thời điểm giữa tháng Hai mới đích thực kết thúc hoạt động mừng xuân. Khi tôi đứng dậy mở rèm cửa, thấy ánh sáng Mặt Trời như đầu mùa hạ, làm lòng tôi nhất thời phấn chấn. Chúng ta cần ánh nắng như vậy biết bao. Cần nó để xua tan u ám bủa vây khắp thành phố, để xua bớt những u uất tồn lắng trong cõi lòng.
Đang dùng bữa, chợt nhìn thông tin trong điện thoại di động thấy nhiều tin tốt gửi đến. Cái gọi là tin tốt nghĩa là: mặc dù tình hình dịch bệnh vẫn còn nghiêm trọng, nhưng tình hình đã được cải thiện rõ ràng.
Tóm lại, đại khái có vài điểm sau: thứ nhất, số trường hợp mới nghi ngờ nhiễm (COVID-19) ở ngoài tỉnh Hồ Bắc đã giảm mạnh; thứ hai, số trường hợp mới được xác nhận và số trường hợp mới nghi ngờ ở Hồ Bắc đã không ngừng giảm; thứ ba, số trường hợp nhiễm mới nghiêm trọng trên toàn quốc (bao gồm cả Hồ Bắc) giảm lao dốc; những thông tin này quả thực đáng mừng! Theo tôi biết, các trường hợp bị bệnh nhẹ nếu chữa kịp thời có thể chữa khỏi, còn hầu hết trường hợp thiệt mạng là những bệnh nhân nghiêm trọng do chậm trễ điều trị. Thứ tư, tỷ lệ chữa khỏi càng ngày càng cao, và thậm chí còn có thông tin về số trường hợp được chữa khỏi cao hơn số trường hợp chẩn đoán nhiễm bệnh, không biết có thực vậy không. Dù thế nào, càng thêm người được chữa khỏi càng mang lại thêm hy vọng cho những người bị nhiễm bệnh. Thứ năm, thuốc chống virus Remdesivir của Mỹ được sử dụng ở bệnh nhân lâm sàng đã mang lại hiệu quả tốt. Ngay cả những bệnh nhân nặng cũng đã thuyên giảm sau khi dùng thuốc; thứ sáu, trong khoảng mười ngày thì tình hình dịch bệnh có khả năng đảo chiều. Có lẽ phấn khởi nhất là điều thứ sáu. Tất cả những điều trên đều có được thông qua bạn bè. Xem chừng đó là nguồn đáng tin cậy. Ít nhất, tôi thấy đáng tin.
Nhưng cũng đáng tiếc, tỷ lệ tử vong vẫn chưa thuyên giảm. Hầu hết những người đã thiệt mạng chỉ bị nhiễm bệnh ở giai đoạn đầu, không có cơ hội được nhập viện, cũng không được điều trị hiệu quả, và thậm chí có người còn chưa được chẩn đoán xác nhận đã vội vã lìa đời. Có bao nhiêu người như vậy? Tôi không biết. Vào buổi sáng, tôi nghe thấy một cuộc trò chuyện được ghi âm, có vẻ như hỏi đáp giữa một người đi điều tra và một nữ nhân viên của nhà tang lễ. Người phụ nữ có vẻ nhanh trí, tư duy nhạy bén, giọng điệu dứt khoát. Cô kể lại rằng nhân viên của họ hoàn toàn không còn thời gian nghỉ ngơi, bản thân cô cũng gần như sắp hết sức chịu đựng. Trong giọng điệu giận dữ, cô chửi rủa giới quan chức là lũ chó má, chửi như để giải tỏa uất ức. Hôm nay tôi đã xem hai video cảnh chửi rủa như vậy. Người dân Vũ Hán rất phóng khoáng, đầy nghĩa khí, cũng rất có ý thức hợp tác hỗ trợ chính quyền nhà nước, rốt cuộc thì các quan chức lớn nhỏ trong chính quyền toàn người thân quen, sao có thể không hỗ trợ? Điều này tôi rất hoan nghênh người Vũ Hán. Nhưng dù vậy, cũng đến khi nỗi uất ức không còn kìm nén được. Người ta phải gánh chịu hậu quả vì kẻ khác gây ra thì cũng có quyền chửi. Người Vũ Hán chửi cũng rất hung dữ, không chút kiêng dè nể mặt, và chắc chắn sẽ chửi đến tận tổ tiên của đối phương. Nhưng dù vậy cũng không thể trách người Vũ Hán, muốn trách hãy trách chính bản thân đã khinh suất mà không phải chịu trách nhiệm.
Những ngày này, người thiệt mạng dường như ngày càng gần gũi mỗi người. Đó là cái chết của anh chị em người hàng xóm, của anh chị em người thân quen, của cha mẹ hoặc vợ chồng bạn hữu, có thể sẽ đến lúc là chính mình. Mọi người không còn có thể khóc nổi. Ai mà chưa từng chứng kiến cái chết của bạn bè, của người bị bệnh không chữa được? Người thân và bạn bè đã cố gắng hết sức, bác sĩ làm tròn nhiệm vụ, dù bất lực nhưng người ta thường chấp nhận, còn bệnh nhân cũng từ từ chấp nhận số phận. Nhưng với thảm họa này, với những người nhiễm bệnh giai đoạn đầu, đối với họ không chỉ là cái chết, mà còn là sự tuyệt vọng: là việc gọi cầu cứu vô ích, không có cách nào để tìm sự giúp đỡ y tế, không hy vọng về thuốc chữa. Có quá nhiều bệnh nhân, quá ít giường bệnh, cả bệnh viện cũng trở tay không kịp. Điều còn lại là gì ngoài chờ lưỡi hái tử thần? Nhiều nạn nhân của dịch bệnh xưa nay luôn lạc quan về những năm tháng nhẹ nhàng qua đi trong bình yên, có bệnh thì đi gặp bác sĩ, họ không có sự chuẩn bị tâm lý cho cái chết, chưa thể tưởng tượng được ngày mà đến cơ quan y tế chữa trị cũng tuyệt vọng. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng của họ trước cái chết là không thể tưởng tượng được. Xin hỏi bạn, làm sao tôi có thể không cảm thấy chán nản hay buồn bã khi hàng ngày phải nghe những thông tin như vậy?
Các bộ phận hữu quan thân yêu: có đề nghị, hay là các bạn cứ để người Vũ Hán lên tiếng, như vậy người ta sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Tất cả chúng tôi đã bị phong tỏa ở đây trong hơn mười ngày, đã phải chứng kiến bao nhiêu cảnh tuyệt vọng. Nếu ngay cả tiếng kêu lên đau khổ cũng không được phép, hoặc thậm chí một vài lời oán giận hoặc suy tư cũng không được, chẳng lẽ các bạn thực sự muốn tất cả mọi người phát điên?
Thôi đi. Dù điên cũng không giải quyết được vấn đề!
Những ngày còn lại vẫn sẽ phải tiếp tục. Chúng tôi vẫn sẽ hợp tác đầy đủ với Chính phủ, đóng cửa ở nhà kiên trì đến cùng. Mong sao bước ngoặc sớm đến, mong chờ Vũ Hán được dỡ bỏ phong tỏa càng sớm càng tốt, trên hết là cầu nguyện cho các nạn nhân sớm bình phục hoàn toàn.
Thời gian còn dài, vấn đề ăn uống phải được ưu tiên quan tâm. Điều thú vị là nhiều sáng kiến hay đã bất ngờ xuất hiện. Em trai tôi cho biết khu vực của cậu ấy tự động tổ chức hoạt động mua sắm theo nhóm, mọi người đăng ký tham gia mua chung, hàng mua về được để vào những cái túi để ở khu đất trống, mỗi người lần lượt đến lấy phần theo số thứ tự, không ai tiếp xúc ai. Họ cũng xây dựng chiến lược mua sắm thực phẩm để các hoạt động diễn ra có tính tổ chức. Bằng cách này, mọi người không phải kéo nhau đi siêu thị, đã nhanh chóng giải quyết được vấn đề lương thực. Hôm nay, khu vực của một đồng nghiệp tôi cũng đã tổ chức hoạt động mua sắm theo nhóm tương tự. Một đồng nghiệp hỏi tôi có muốn mua không? Chuyện tốt này sao tôi có thể từ chối? Tôi đăng ký mua một phần thịt heo với giá 199 nhân dân tệ. Dù cuộc sống khó khăn thế nào, vẫn luôn có cách để giải quyết.
Phương Phương
(Bài viết đại diện cho quan điểm và ý kiến cá nhân của tác giả)
nguồn: https://trithucvn.net/