Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT
Thái Hà (09.9.2015) – Trong cuộc đời, có lẽ điều ta khó làm nhất ấy là tha thứ cho người đã làm khổ, làm hại ta. Vậy mà trong bài Tin mừng thứ Năm tuần XXIII hôm nay, Chúa dạy ta: “Các con hãy yêu kẻ thù, hãy làm ơn cho những kẻ ghét mình, hãy chúc phúc cho những kẻ nguyền rủa mình, hãy cầu nguyện cho những kẻ vu khống mình.”
Làm sao ta có thể yêu thương, tha thứ, làm ơn làm phúc và cầu nguyện cho kẻ làm khổ làm hại ta được?! Ta có phải là thánh sống đâu mà làm được những điều Chúa dạy như vậy! Chưa cần thấy mặt kẻ làm cho khổ ta, mà chỉ cần thoáng nghĩ đến kẻ ấy thôi, thì bao cơn lôi đình, thịnh nộ không biết từ đâu đã ầm ập, ngập đầy trong lòng ta rồi! Chỉ cần thoáng nghĩ đến kẻ ấy thôi, thì lập tức nỗi ấm ức, hậm hực đã trực dâng lên đến tận cổ ta rồi!
Nhưng khổ nỗi, nếu ta không biết tha thứ, thì ta đã để chính sự căm hờn, oán giận gặm nhấm tâm hồn ta mất rồi. Bởi vậy, Corrie Ten Boom bảo rằng: “Tha thứ là chìa khóa để mở cánh cửa của sự oán giận và chiếc còng tay của sự căm thù, là năng lượng để phá vỡ dây xích của nỗi đau và sự ích kỉ”. Còn Doe Zantamata chỉ ra rằng: “Nỗi đau là cú đánh làm bạn ngã. Tha thứ là đôi bàn tay đỡ bạn đứng dậy”. Đặc biệt, Mẹ Teresa Calcuta khuyên ta rằng: “Nếu muốn có được sự yêu thương, trước hết, chúng ta phải học cách tha thứ.”
Một lý do quan trọng nhất để ta có thể tha thứ và làm ơn làm phúc cho kẻ thù của ta ấy là chính ta là người đã được yêu thương, tha thứ trước hết. Không phải người đời yêu thương, tha thứ cho ta, mà chính là Thiên Chúa đã yêu thương ta và đã tha thứ mọi lầm lỗi của ta.
Thánh Phaolô bảo rằng: “Thiên Chúa yêu thương ta ngay khi ta còn là tội nhân”. Ta đã gây ra biết bao nhiêu yếu đuối, lỗi lầm và vấp phạm, ấy vậy Chúa quên hết tất cả, Ngài chỉ còn nhớ đến công của ta để thưởng mà thôi. Công lớn nhất Chúa đang chờ đợi ta làm để mà thưởng nước Thiên Đang bình an, hoan lạc ấy là: ta tha thứ, yêu thương kẻ thủ!
Dẫu biết rằng với tính xác thịt con người, ta khó yêu thương, tha thứ cho kẻ thù, nhưng chính khi ta biết tha thứ cho người ta là ta tha thứ cho chính mình. Chính khi ta biết tha thứ là ta học biết yêu thương. Yêu thương không ai khác mà là yêu thương trước hết chính mình, không để nỗi oán hận gặm nhấm tâm hồn mình. Chỉ có yêu thương, tha thứ thì cánh cửa thiên đàng bình an của Chúa mới có thể mở ra trước mắt ta để ta có thể bước vào ngay ở đời này. Khi tha thứ, tâm hồn ta không còn bị dày vò bởi sự căm hờn, oán giận nữa, và Thiên Đàng bình an của Chúa khi ấy có ngay trong lòng ta vậy!
Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT