Trưa thứ Ba ngày 15/8, Lễ Đức Mẹ Hồn xác Lên trời, Đức Thánh Cha đã chủ sự buổi đọc Kinh Truyền Tin với khoảng 10 ngàn tín hữu hiện diện tại quảng trường thánh Phêrô. Trong bài huấn dụ trước khi đọc kinh, Đức Thánh Cha nhắn nhủ các tín hữu noi gương Mẹ Maria, là mẫu gương về sự ngợi khen Thiên Chúa và phục vụ anh chị em mình.
Bài huấn dụ của Đức Thánh Cha trước khi đọc Kinh Truyền Tin
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Hôm nay, lễ trọng Đức Trinh Nữ Maria Hồn Xác Lên Trời, chúng ta cùng chiêm ngắm Mẹ, Đấng lên Trời cả hồn lẫn xác trong vinh quang. Bài Tin Mừng hôm nay cũng trình bày cho chúng ta điều đó khi Mẹ đi lên, nhưng lần này Mẹ đi lên một “vùng núi” (Lc 1,39); tại sao Mẹ lên núi? Để giúp đỡ người chị họ Elizabeth, và ở đó Mẹ đã công bố bài ca Magnificat. Mẹ Maria đi lên và Lời Chúa mạc khải cho chúng ta những nét đặc trưng của Mẹ khi Mẹ đi lên. Đặc trưng gì? Đó là phục vụ người lân cận và ngợi khen Chúa: cả hai. Mẹ Maria là người nữ phục vụ tha nhân và Mẹ Maria là người nữ ngợi khen Thiên Chúa, hơn nữa, thánh sử Luca thuật lại chính cuộc đời Chúa Kitô như một cuộc đi lên, tức là hướng về Giêrusalem, nơi Người tự hiến trên Thập Giá, đồng thời cũng mô tả cuộc hành trình của Mẹ Maria. Chúa Giêsu và Mẹ Maria cùng đi trên một con đường: hai cuộc đời lên cao, tôn vinh Thiên Chúa và phục vụ anh chị em mình. Chúa Giêsu là Đấng Cứu Chuộc, Đấng hiến mạng sống vì chúng ta, để chúng ta được nên công chính; Mẹ Maria như người tôi tớ ra đi phục vụ: cả hai cuộc đời chiến thắng sự chết, và sống lại; bí mật của hai cuộc đời là phục vụ và ngợi khen. Chúng ta cùng dừng lại hai khía cạnh này: phục vụ và ngợi khen.
Phục vụ là khi chúng ta hạ mình phục vụ anh chị em, chúng ta đi lên: chính tình yêu nâng cuộc sống lên cao. Chúng ta ra đi phục vụ anh chị em của chúng ta và với việc phục vụ này, chúng ta đi lên cao. Nhưng việc phục vụ không hề dễ dàng: Đức Mẹ, người vừa mới mang thai, từ Nazareth đã đi gần 150 cây số để đến nhà bà Elizabeth. Giúp đỡ có cái giá của nó, đối với tất cả chúng ta! Giúp đỡ luôn có cái giá của nó! Chúng ta luôn trải nghiệm điều đó, việc chăm sóc người khác đòi hỏi những vất vả, kiên nhẫn và lo lắng. Ví dụ, chúng ta nghĩ đến nhiều người hằng ngày phải di chuyển hàng cây số để đi làm và trở về, và thực hiện nhiều nhiệm vụ vì lợi ích của người khác; hay chúng ta nghĩ đến những hy sinh thời giờ và giấc ngủ để chăm sóc một trẻ sơ sinh hoặc một người già; và dấn thân phục vụ những người không có gì để trả lại, trong Giáo hội cũng như trong việc tình nguyện. Tôi ngưỡng mộ các hoạt động tình nguyện. Điều này thật sự vất vả, nhưng đó là đi lên, hướng đến Thiên đàng! Đây là việc phục vụ thực sự.
Tuy nhiên, sự phục vụ có nguy cơ trở nên vô ích nếu không ngợi khen Thiên Chúa. Thật vậy, khi Đức Maria vào nhà người chị họ, Mẹ đã ngợi khen Thiên Chúa. Mẹ không nói về sự mệt mỏi của mình sau chuyến đi, nhưng Mẹ công bố một bài ca vui mừng xuất phát từ trái tim. Vì ai yêu mến Thiên Chúa thì biết ngợi khen. Và Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy “dòng thác chảy những lời ngợi khen”: hài nhi nhảy mừng trong lòng bà Êlisabét (x. Lc 1:44), người đã loan báo những lời chúc lành và công bố “mối phúc đầu tiên”: “Em thật có phúc vì đã tin” (Lc 1,45); Có phúc vì đã tin; và mọi sự đạt tới đỉnh điểm nơi Đức Maria, người đã công bố lời kinh Magnificat (x. Lc 1:46-55). Ngợi khen làm tăng niềm vui. Lời ngợi khen giống như một cái thang: nó đưa trái tim lên cao. Khen ngợi nâng tâm hồn lên và vượt qua cám dỗ bỏ cuộc. Anh chị em có thấy rằng những người buồn chán, những người hay ngồi lê đôi mách không có khả năng khen ngợi không? Hãy tự hỏi: tôi có khả năng khen ngợi không? Thật tốt biết bao khi ngợi khen Chúa mỗi ngày và khen ngợi những người khác nữa! Thật tốt khi sống với lòng biết ơn và chúc phúc thay vì tiếc nuối và phàn nàn, nhìn lên thay vì xệ mặt! Càm ràm: có những người phàn nàn mỗi ngày. Nhưng hãy thấy rằng Chúa ở gần bạn, hãy thấy rằng Người đã tạo dựng nên bạn, hãy thấy những điều Người đã ban cho bạn. Hãy ngợi khen! Và đây là sức khỏe thiêng liêng.
Phục vụ và khen ngợi. Chúng ta hãy thử tự hỏi mình xem: tôi sống công việc và những bận tâm hằng ngày với tinh thần phục vụ hay ích kỷ? Tôi có cống hiến cho ai đó một cách vô vị lợi mà không tìm kiếm lợi lộc trước mắt không? Tôi có lấy việc phục vụ làm “bàn đạp” của đời mình không? Và nghĩ đến lời ngợi khen: tôi có giống Mẹ Maria, vui mừng trong Chúa không (x. Lc 1,47)? Tôi có cầu nguyện chúc tụng Chúa không? Và, sau khi ngợi khen Chúa, tôi có lan tỏa niềm vui của Người cho những người tôi gặp không? Mỗi người cố gắng trả lời những câu hỏi này.
Xin Mẹ của chúng ta, Đấng Hồn Xác Lên Trời, giúp chúng ta vươn cao hơn mỗi ngày qua việc phục vụ và ngợi khen.
Vatican News