Thái Hà (25.12.2024) – Sau khi Thiên sứ từ biệt để về trời, các người chăn chiên liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp bà Maria, ông Giuse, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. (Lc 2,15-20)
Đang dừng xe trước một giao lộ giao thông, vị tu sĩ thấy một bà mẹ bế một em nhỏ, dầm mình ướt đẫm dưới mưa để xin người ta bố thí. Vị tu sĩ ngước mắt lên trời than thở: “Lạy Chúa, Chúa dựng nên con người để họ hạnh phúc, nhưng tại sao vẫn còn những mảnh đời hẩm hiu đến thế?”. Ngay lúc ấy, có tiếng Chúa phán trong sâu thẳm tâm hồn người tu sĩ: “Ta đã làm phần của Ta rồi, đó là Ta đã dựng nên con”.
Chúng ta mừng Lễ Chúa Giáng Sinh, là mừng Ngôi Hai Thiên Chúa ngự vào trần gian để đem bình an, hạnh phúc cho nhân loại. Nhưng đôi khi, chúng ta cũng tự hỏi, như người tu sĩ kia: “Việc Chúa đến trần gian hơn hai ngàn năm trước, có dính dáng gì đến tôi; cuộc sôgns của tôi vẫn diễn ra. như chưa từng có sự kiện đó, tôi vẫn phải cố gắng và khó nhọc với công việc nọ… Thực sự, Chúa luôn yêu thương nhưng. Người không đến để làm thay mọi việc cho chúng ta. Chúa đến để đồng hành, khích lệ và ban ơn nâng đỡ để chúng ta đến gặp Chúa nơi những phận nghèo ngoài kia.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin Chúa ban ơn cho chúng con biết mở rộng tâm hồn để rước Chúa ngự vào. Amen.
Suy niệm Tin Mừng hằng ngày,
Chấm nối chấm…