Thái Hà (18.03.2017) – Một ngày trong tháng 10 năm 1985, cha Stephen Schneir lái chiếc xe hiệu Thunderbird chạy trên đường phố Kansas, thuộc bang Missouri, Hoa Kỳ. Lúc ấy là 4 giờ chiều. Chạy sau một chiếc xe khác được khoảng vài phút, cha Stephen quyết định vượt qua. Cha không ngờ cùng lúc ấy cũng có một chiếc xe khác chạy ngược chiều vừa tới. Tai nạn khủng khiếp phải xảy ra là chuyện đương nhiên. Chiếc xe của cha Stephen chỉ còn là một đống sắt vụn. Bị gãy cổ, bể đầu, nát xương và bị bất tỉnh, cha Stephen được đưa ngay tới nhà thương. Mạng sống cha treo mỏng manh trên một sợi chỉ. Thật ra với một tai nạn như thế, đáng lý cha đã chết ngay tại chỗ. Hoặc, nếu sống sót thì cha cũng bị tê liệt suốt đời.
Chính cha Stephen Schneir kể:
Tôi nằm bệnh viện từ ngày 18-10-1985 đến ngày 3-12-1986, nghĩa là đúng 13 tháng rưỡi. Tôi không hề nhớ gì về những tháng ngày nơi nhà thương. Tôi lại càng không nhớ tí nào về tai nạn thập tử nhất sinh, làm như thể nó không bao giờ xảy ra. Nhưng điều đáng nói là tôi được lành bệnh trong một thời gian kỷ lục. Sau cùng, các bác sĩ ký giấy cho tôi xuất viện. Tôi sung sướng trở về nhà xứ. Tôi lơ đãng mở cuốn Kinh Thánh và vô tình đôi mắt tôi đọc thấy Dụ ngôn cây vả không ra trái, trong
Tin Mừng theo thánh Luca, chương 13, câu 6 đến 9, như sau:
Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy, nên bảo người làm vườn: “Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất?”. Nhưng người làm vườn đáp: “Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh và bón phân cho nó. May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi”.
Đọc tới đây, trí khôn tôi bỗng loé lên trọn diễn tiến tai nạn, y như trong một cuốn phim. Tôi nhớ lại từng chi tiết. Tôi đứng im bất động vì quá khiếp sợ. Tôi toát mồ hôi lạnh. Nhịp tim đập phải lên tới 200. Tôi bàng hoàng kinh hãi về những gì đã xảy xa. Tôi run lẩy bẩy. Tôi thấy trở lại rằng: ngay tức khắc, sau tai nạn, tôi được đưa ra trước tòa Đức Kitô. Và Ngài xét xử tôi. Ngài xét xử tôi trong tư cách tôi là linh mục. Tôi đứng trước mặt Ngài và không có gì để bàn cãi hay có thể biện hộ cho tôi được. Tôi trần trụi. Đức Kitô tuyên phán:
– “Người này làm linh mục từ 12 năm nay cho chính nó, chứ không phải cho Ta. Nó đi nơi nào nó đáng!”.
Sau đó tôi nghe tiếng nói của Mẹ Ngài. Tôi không thể nói là tôi trông thấy Các Ngài, nhưng tiếng nói của Các Ngài vang rõ trong đầu tôi. Đức Mẹ nói:
– “Con à, hãy cứu sống nó”.
Đức Kitô lắng nghe lời Đức Mẹ nói trước khi tuyên bố:
– “Mẹ biết không, từ 12 năm nay, nó là linh mục Steve Schneir thay vì làm linh mục cho Con. Hãy để yên Con thi hành phép công thẳng của Thiên Chúa”.
Nhưng Đức Maria nài nĩ:
– “Con à, hãy ban cho nó vài ơn lành, rồi chúng ta xem có mang lại hoa trái và nó có hồi tâm trở về với Con không. Nếu không, xin cho ý Con được thể hiện!”.
Một giây ngừng ngắn, xong Đức Kitô trả lời:
– “Mẹ à, nó thuộc về Mẹ”.
.. Và tôi biết rõ là Đức Mẹ đã cứu tôi khỏi rơi xuống hỏa ngục.
Các bác sĩ nói rằng sự kiện tôi còn sống và sống trở lại bình thường quả là một phép lạ, bởi vì, óc tôi bị nát bấy, thân thể tôi bị nát bấy. Thế mà tôi lại được lành bệnh. Có lẽ đây là một trong những ơn mà Đức Mẹ cầu bầu cùng Chúa Kitô. Bởi vì, về phương diện y khoa, không thể nào giải thích được. Từ đó đến nay tôi mạnh khoẻ như thường. Tôi là bằng chứng sống động cho sự hiện hữu của hỏa ngục, bởi vì tôi đã ngửi mùi nó như thế nào. Bây giờ tôi cũng biết rõ rằng các linh mục dễ có nguy cơ bị phạt rơi xuống hỏa ngục hơn các tín hữu thường, bởi vì, các linh mục đã được tuyển chọn để mang Lời Chúa. Giờ đây sứ mạng của tôi là làm chứng và loan báo cho mọi người biết rằng: Có đời sau và đời sau ấy tùy thuộc vào những gì chúng ta làm nơi đời này. Ngày nay, nhiều người không còn tin có hỏa ngục, có ma quỉ nữa, kể cả một số các linh mục, bởi vì các linh mục này lý luận rằng:
“Thiên Chúa là Tình Yêu, Thiên Chúa là An Bình”.
Phần tôi, tôi xin nói:
“Vâng, đúng thế. Thiên Chúa là Tình Yêu và là An Bình. Nhưng Ngài cũng là Phép Công Thẳng của Thiên Chúa nữa. Và hôm nay đây, tôi là sản phẩm Đức Công Bằng của Ngài và khi Mẹ Ngài cầu bầu, tôi trở thành sản phẩm Đức Từ Bi của Ngài. Tôi cũng còn là bằng chứng sống động về sức mạnh vô biên lời bầu cử của Đức Maria, Mẹ Đức Kitô, bởi vì, tôi thâm tín sâu xa rằng: Đức Kitô không thể nào từ chối bất cứ điều gì với Mẹ Ngài” !!!.
Những gì tôi vừa kể không phải là một giấc mơ, Chúa ơi, không, không phải là giấc mơ mà là thực tại trăm phần trăm. Tất cả những điều xảy ra đã hoàn toàn hoán cải lòng tôi. Tôi hồi tâm thống hối với tư cách là linh mục. Giờ đây tôi chỉ hối tiếc một điều: đó là, tôi đã làm hỏng chức vụ linh mục trong vòng 12 năm trời. Tôi có cảm tưởng mình đi trở lại chặng đường Damas: Thiên Chúa bẻ gãy cổ tôi, chỉ để lôi kéo sự chú ý của tôi mà thôi! Nhờ tai nạn xảy ra, tôi thực sự học biết cách thức phải yêu mến và phục vụ Đức GIÊSU KITÔ như thế nào.
(Pierre Jovanovic, “Enquête sur l’existence des Anges Gardiens”, Editions Filipacchi 1993, trang 103-107).