Mẹ ơi! Ngày hôm nay, thật không thể tin được
Mẹ lại để cho lũ man rợ giết con
Cái lũ giết người không biết gớm tay ấy
Đoạt lấy mạng người chỉ vì kế sinh nhai
Ôi! Nhắc đến đây con ớn lạnh cả sống lưng
Hỡi ai kia, mong bạn rộng lòng mà đọc lại
Lời tôi mới nói cách đây chỉ hai dòng
Ớn lạnh!
Làm người…
Đáng trân quý lắm, chứa chan trong tâm hồn
Dù cho miệng lưỡi nói ngàn lời cao đẹp
Dù cho trước mặt có làm muôn điều lành
Mà tâm hồn thì toàn những điều chẳng tốt
Người ấy đáng để ta trân trọng chăng?
Huống hồ chi, lũ “bác sĩ” thích phá thai
Với lời xảo biện muốn giúp đỡ mọi người?
Vẫn còn ớn lạnh!
Mẹ ơi, sao mẹ lại nỡ muốn con chết
Trong khi hình hài con còn chưa vẹn toàn?
Chẳng lẽ vì hạt giống chưa mọc thành cây
Mà bảo rằng hạt giống chẳng đáng trân quý?
Huống hồ gì con chẳng phỉa một “cục máu”
Con đây là một con người không thể chối
Nếu không thì con là gì để thành người?
Mẹ!!
Hạt giống đem gieo xuống đất thì thành cây
Mang lại sự sống, ích lợi cho muôn loài
Chứ còn thân con bị phanh ra nhiều mảnh
Vứt vào lề đường, bãi rác bởi tay ai
Sau đó bị quên hoặc ai đó gặp được
Mang thân kia vào hộp quan tài bé tí
Chôn xuống đất rồi, không thể làm gì đâu!!!
Mẹ à!
Không thể nói được thì không phải người ư?
Còn những con người bị câm trên đời?
Không nhìn được thì không phải người ư?
Còn những con người bị mù trên đời này?
Không phản kháng được thì không phải người ư?
Còn những con người bị liệt toàn thân kia?
Còn con thế nào? Mẹ xem con ra sao?
Con muốn nói với mẹ rằng…
Con muốn lên nhân gian, làm người có ích
Mang lại hơi ấm tình thương cho mọi loài
Mang lại câu thơ, tiếng hát chứa thiện lương
Đẩy lùi hết những thứ xấu xa, đen tối
Dẹp hết những thứ dụ dỗ người thành ác
Mà cứ tưởng rằng mình đang thành người lành
Mẹ ơi, con thật sự là rất muốn!
Mẹ!!!
Mẹ trả tiền cho những tên máu lạnh kia
Giết bao sinh mạng chỉ vì kế sinh nhai
Vì tiền được trả, chúng mới tiếp tục được
Rồi lại có tiền, chúng lại tiếp tục giết
Vậy là bao sinh mạng đã bị giết hại
Vì những cọc tiền tiếp tay cho chúng?
Con nói có đúng chứ hỡi mẹ của con ơi?
Mẹ ơi, nếu mẹ bị trầy da, chảy máu
Hay bị phỏng, bị đau đớn một chút
Có lẽ mẹ cũng đã thấy khó để chịu rồi
Vậy còn con, bị phanh thay ra thành từng mảnh
Và cũng chẳng thể chết được ngay tức khắc
Thân con, từng mảnh thịt từ từ bị kéo ra
Mẹ nghĩ con sẽ cảm thấy như thế nào?
Mẹ!!
Vì kinh tế, mẹ chẳng thể nuôi con tốt
Nên mẹ mới giết luôn đứa con này ư?
Con thấy chết vì đói, sướng hơn phanh thây
Vì con tật nguyền, mẹ “sợ con bị khổ?”
Nên mẹ mới giết đứa con này ư?
Không thiếu người giết con họ “vì tương lai”
Mà tương lai họ đã trở nên u ám.
Hoa mai kia, lẽ ra con đã được ngắm
Cảnh quê hương, lẽ ra con đã chiêm ngưỡng
Đêm trung thu, con muốn cầm đèn đi chơi
Đáng lẽ ra con đã được hòa mình với bạn
Được ba mẹ ôm chặt với tình yêu thương
Tiếng hát trẻ thơ, con muốn hòa vào đó
Tiếng đọc bài râm ran, giọng con ở đâu?
Những mảnh đời, giờ con làm sao giúp?
Mẹ!!!
Đời người, lấy lương thiện làm gốc rễ
Không có lương thiện, thế giới như địa ngục
Mẹ à, mẹ đã gạt tâm lương thiện đi
Để con bị giết một cách thảm thương quá!
Sao mẹ lại nỡ để những lẽ xảo biện
Giải thích cho tâm chẳng thiện kia của mẹ?
Con bị giết bởi chính người mẹ của mình
Tâm con như đã nát vụn!
Hi vọng cho một ngày nào đó tội ác chấm dứt…
Thân xác kia, lạnh lẽo nằm nơi mồ chung
Ở đó, dù nắng nóng vẫn thấy lạnh người
Liệu ai đó sẽ để tâm ghi nhớ?
Tội của lũ “bác sĩ” sẽ được ghi nhận?
Công lý, liệu có được ban hành ngày nào đó?
Không biết!
Bạn đọc Truyền Thông Thái Hà gửi