Facebook

VRNs (28.12.2014) – Sài Gòn – Tôi là một kẻ khá ngoan ngùy, nhưng đôi khi cũng ngang ngạnh. Ngày xưa khi còn trẻ, tôi đam mê thuốc lá, theo chúng bạn, trên tay điều thuốc lá không rời, bao nhiêu lời khuyên bảo đều bỏ ngoài tai. Cũng có những lúc cố gắng bỏ nhưng không nổi, cứ lý luận cùn: “Đam mê là xấu, vướng vào khó có thể bỏ được đam mê, vậy hút thuốc để nhắc mình đừng bao giờ vướng thêm đam mê nào nữa”. May thay, sau ngày chịu chức Linh Mục, ơn Chúa ban, tự nhiên thấy xấu hổ khi phì phèo điếu thuốc, thế là đóng cửa phòng cầu nguyện đúng 10 ngày xin ơn bỏ thuốc lá, và Chúa cho… bỏ được. Sợ từ ngày ấy, không bao giờ dám động đến điếu thuốc nữa.

Công nghệ thông tin bây giờ tiến như vũ bão, các thiết bị thông tin thay đổi chóng mặt. Tôi chậm chạp ngờ nghệch chạy đuổi theo, mệt bở hơi tai ! Nào có cao cấp gì cho cam, chỉ mỗi cái computer thôi mà chẳng biết gì ngoài viết bài, cóp bài, gửi Email, loay hoay với một vài trang web quen thuộc… Hết ! Leo tường lửa là chịu thua ! Điện thoại thì chỉ có cái Nokia đời quá cũ, các bạn trẻ gọi nó là cùi bắp, gần đây còn được gán cho cái tên stupidphone (# smartphone), quanh quẩn chỉ để gọi, nghe, nhắn tin, nhận tin… Hết ! Không biết làm gì hơn !

Mấy đứa cháu ở nước ngoài thương bác nên gởi biếu Ipad 4, Iphone 5S, loay hoay mãi chẳng ra làm sao, cứ phải nạp điện liên tục, cuối cùng là quăng góc bàn. Có người bảo: “Uổng ! Kẻ kiếm thì không có, kẻ có thì không biết dùng !” Biết làm sao bây giờ ? Kỷ niệm của các cháu không đành đem cho người khác. Một lần trót đã đem cho người ta chiếc điện thoại thông minh, các cháu biết được không dám trách, nhưng mình cứ thấy làm sao đấy… Đúng là bỏ thì thương, vương thì tội !

Có anh em bảo tôi: “Học IT dễ, cái chính là có chịu học hay không”. Tôi giở giọng ngang trả lời: “Bộ nhớ có hạn, nhớ cái này sẽ quên cái kia, tớ chọn cái khác để nhớ”, nhưng thật ra chẳng có cái nào nhớ cho ra hồn, kể cả Lời của Chúa.

Công nghệ thông tin tiến đến chóng mặt, cầm trên tay những thiết bị hiện đại nhất, sống trong không gian phủ tràn những công nghệ hiện đại nhất. Một người bạn am hiểu nói với tôi: “Chúng ta trở thành nạn nhân của chính chúng ta !” Bạn ấy giải thích, các thiết bị thông minh trở thành các thiết bị theo dõi và lưu trữ các hoạt động của chúng ta đầy đủ nhất, hãy biết rằng mọi hình ảnh sinh hoạt của chúng ta ở bất cứ nơi đâu không còn là của riêng chúng ta nữa, và khi cần người ta có cả một kho hình ảnh về ta, ở mọi nơi chúng ta từng lui tới, mọi sinh hoạt chúng ta từng tham dự.

141228001

Khi bị các bạn trẻ “cám dỗ” tôi hãy thử “chơi” Facebook, tôi thấy rõ điều này, mọi cái cứ nghĩ rằng của riêng mình, nhưng không ngờ rất nhiều người đã thấy và biết. Tiêu cực mà nói, phải thật cẩn thận với các giao dịch trong các mạng toàn cầu, vì không có gì mà không lộ ra trong một thời gian rất ngắn, nhanh đến không ngờ.

Tu đức dạy rằng, chúng ta phải luôn sống dưới con mắt Chúa, hãy ý thức mọi hành vi của chúng ta chẳng qua khỏi ánh nhìn của Chúa. Trong thực tế, có lắm khi chúng ta quên điều quan trọng này: đó là Chúa thấy hết mọi sự, làm sao có thể giấu giếm Ngài điều chi khuất tất ? ! ? Thức tỉnh để không bị ghi hình, ghi âm trong các giao dịch nhạy cảm, hay lắm, nhưng hãy sống như Chúa đang chứng kiến đó đây, mỗi ngày, vì phần rỗi của chúng ta. Vậy thay vì cứ lo ngay ngáy, cảnh giác trước các thông tin, chúng ta hãy có thái độ trưởng thành để hiểu rằng: Chúa thấy hết mọi sự, không có cái gì Chúa không biết. Một khi chọn thái độ này rồi, chúng ta nỗ lực làm lại những gì cần thiết và phó thác cho Chúa trọn vẹn tương lai. Khi ấy Facebook hay không, vẫn cứ là… “Face to face with God”!

Lm. VĨNH SANG, DCCT