Thiện nguyện viên: Lòng con vẫn ở nơi ấy…

Hồi tưởng lại những khoảnh khắc họ tâm sự với thiện nguyện viên chúng tôi, nhớ làm sao những ánh mắt đang cần sự san sẻ. Nhớ những cái nắm tay ấm áp đong đầy tình thương và sức mạnh…

Một tháng dấn thân phục vụ tại bệnh viện Covid đã để lại trong các anh chị em thiện nguyện viên (TNV) chúng tôi nhiều kí ức hòa lẫn với những lưu luyến. Nhiều anh chị em đã xin ở lại thêm tháng thứ hai và có thể thêm nhiều ngày hơn nữa. Có người còn nói: khi nào hết dịch thì mới trở về…

Còn chúng tôi, bận việc này việc nọ nên chân bước về mà lòng còn ở lại. Công việc nơi bệnh viện, chúng tôi đành để lại cho anh chị em TNV mới đến. Trước khi trở lại cộng đoàn của mình, chúng tôi ở nơi cách ly từ 7 đến 14 ngày.

Một số nam tu sĩ TNV chúng tôi cách ly tại Đan viện Biển Đức Thiên Phước. Thời gian cách ly là thời gian chúng tôi được nghỉ dưỡng bên Chúa sau chuyến hành trình vất vả dấn thân phục vụ, như xưa Chúa mời gọi các Tông đồ vào nơi hoang vắng để tìm sự nghỉ ngơi sau sứ vụ mệt mỏi: “Các Tông đồ tụ họp chung quanh Đức Giêsu, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy. Người bảo các ông: ‘Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút’ (Mt 6,30-31)”.

Ở bên Chúa cách đặc biệt nơi cách ly này, chúng tôi thực sự được hưởng những giây phút êm đềm, tận hưởng nguồn hạnh phúc như lời bài hát “Về Bên Chúa” của nhạc sĩ Trầm Hương: “Tìm đâu giây phút dịu êm hơn bên Chúa đây. Lặng nghe khúc hát tình yêu ngây ngất say. Về đây bên Chúa tình yêu, con lắng nghe, Chúa nói đi, giây phút này! Hồn con vươn tới trời quê hương, ôi sướng vui hạnh phúc Thiên đường…”

Nơi đây quả thật là nơi nghỉ dưỡng và tĩnh tâm lý tưởng để tôi có thể tìm về nội tâm của chính mình, lắng đọng để nhìn lại chặng đường mình đã đi và phó thác tương lai vào tình yêu quan phòng của Thiên Chúa.

Cơn dịch bệnh lịch sử chắc chắn đã để lại trong mỗi người TNV chúng tôi nhiều ưu tư và thao thức. Những nỗi nhớ, niềm thương dành cho tuyến đầu còn vấn vương mãi. Đúng như thế, từ nơi cách ly của các nữ tu sĩ,  Sơ Têrêsa Thủy Tiên đã nhắn gửi lời chia sẻ rằng:

“Nhớ nhất là các bệnh nhân, không biết trong thời khắc này, họ đang như thế nào nhỉ? Hồi tưởng lại những khoảnh khắc họ tâm sự với chúng tôi, nhớ làm sao những ánh mắt đang cần sự san sẻ. Nhớ những cái nắm tay ấm áp đong đầy tình thương và sức mạnh. Lòng tôi xao xuyến khi nghĩ về họ, bỗng bồn chồn lo lắng, không biết họ ra sao rồi? Quả thật, tôi không thể làm được gì hơn cho họ, ngoài những lời cầu nguyện dâng lên Thiên Chúa tại nơi cách ly này. Mong rằng cơn đại dịch mau qua đi và sớm trả lại sự bình yên cho con người.”

Còn riêng tôi, tôi nhớ như in ngày đầu tiên lên đường đi đến tuyến đầu mà trong lòng mang một niềm phó thác như Abraham, tưởng tượng đủ điều rằng mình có thể sẽ bị  nhiễm virus… Rồi tất cả đều đã qua. Tôi đã thực sự được Chúa gìn giữ.

Giờ đây, ngồi bên Chúa, tôi nhớ về bộ đồ bảo hộ khó thở với nhiều kỉ niệm. Nhớ phòng bệnh có các anh chị bác sĩ điều dưỡng bận rộn chăm sóc bệnh nhân. Nhớ những lúc lau dọn hay thay ga giường, thay tã cho bệnh nhân. Và có những lúc rảo quanh qua các khoa khác để thăm bệnh nhân. Nhớ lắm những ca trực đêm, thức khuya dậy sớm, mắt mở không nổi nhưng vẫn cố gắng, vừa làm vừa ngáp… Tất cả đã tạm dừng và chuyển trao lại cho những anh chị em khác. Tôi không mong gì sẽ trở lại nơi đó lần nữa, nhưng mong rằng dịch bệnh sẽ sớm được ngăn chặn.

Tôi thầm nghĩ, mình sung sướng an tĩnh ở chốn này, có thời gian nghỉ dưỡng bồi bổ thể xác lẫn đời sống thiêng liêng, còn những anh chị em TNV của mình đang vất vả, đang gặp khó khăn hơn, mà thấy trong lòng một nỗi niềm nào đó, bâng khuâng phủ kín…  Tôi muốn nói với họ thật nhiều điều: “Mình về không phải vì sợ, nhưng vì sứ vụ Hội dòng đã trao… Mình vẫn nhớ đến các bạn trong những lời cầu nguyện hằng ngày, ngay tại lúc này và ở nơi đây.”

Con xin tri ân Chúa đã gìn giữ và giúp sức cho chúng con hoàn thành tốt nhiệm vụ nơi tuyến đầu chống dịch. Hy vọng những gì chúng con cảm nhận được sẽ là bài học quý giá, giúp chúng con lớn hơn trên con đường phụng sự Chúa.

Xin Chúa gìn giữ những người bạn TNV của chúng con, các y bác sĩ và tất cả mọi người không ai bị nhiễm bệnh. Con tha thiết khẩn nài lòng thương xót của Chúa, xin Ngài ra tay ngăn chặn dịch bệnh. Con tin bàn tay Chúa đã dựng nên tạo vật này thì chính bàn tay đó sẽ ra tay cứu chúng con khỏi cơn nguy khốn này. Amen.

Antôn Chung Chí Tâm, La San (TGPSG)

Nguồn: TGP Sài Gòn