Thứ Năm: Lc 11, 5-13: Chúa là Đấng không bao giờ ngủ để lắng nghe ta

Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT

Thái Hà (07.10.2015) – Trong bài Tin mừng thứ Năm tuần XXVII hôm nay, Chúa Giêsu kể cho ta dụ ngôn về một người nài nỉ hàng xóm thức dậy lấy bánh cho anh ta về đãi khách lúc nửa đêm. Theo luật về lòng hiếu khách của người Do thái, việc tiếp đãi khách bộ hành lúc nửa đêm thì không chỉ là bổn phận của một cá nhân mà là bổn phận của cả cộng đoàn. Điều này có nghĩa là khi có một vị khách vãng lai ghé tới một thôn làng lúc nửa đêm, thì tất cả các gia đình đều phải có trách nhiệm tiếp đãi tử tế vị khách này. Dĩ nhiên trong một thôn làng nhỏ bé, các gia đình đều có thể biết rõ về nhau. Vì lẽ đó, người đi xin bánh để về tiếp khách lúc nửa đêm biết rõ nhà hàng xóm còn bánh nên anh cố nài nỉ cho bằng được người hàng xóm thức dậy mà lấy bánh cho anh ta. Nếu người hàng xóm không chịu dậy lấy bánh thì ông ta sẽ phải xấu hổ với dân làng!

Chúa Giêsu dùng hình ảnh nói trên để dạy ta biết liên lỉ cầu xin Thiên Chúa ban những điều tốt lành cho ta. Nếu người hàng xóm còn biết sợ bị làm phiền hay sợ phải xấu hổ với dân làng mà phải thức dậy lấy bánh cho người đến gõ cửa lúc nửa đêm, thì huống chi Thiên Chúa, Đấng vốn đầy yêu thương, lại là cha của mỗi người chúng ta và cũng là Đấng mà thánh Augustinô bảo rằng chẳng ngủ bao giờ, nhưng luôn tỉnh thức để đáp ứng những nhu cầu của ta, thì chắc chắn Ngài sẽ đáp ứng những điều ta cầu xin.

Nhưng trong thực tế, có những lúc ta xin mãi Chúa ơn này ơn kia mà dường như Chúa im lặng, chẳng nhậm lời gì cả. Và có những lúc ta nản lòng giống những người hiền lành trong sách ngôn sứ Malaki hôm nay đã than phiền với nhau: “Chúng ta đã tuân giữ giới răn của Chúa, và đã sầu não tiến bước trước mặt Chúa các đạo binh, nào ích lợi gì?” vì kẻ dữ thì dường như đạt được mọi điều họ muốn, còn người lành thì thường gặp hết thiệt thòi này đến thiệt thòi kia!

Thực ra, chúng ta thường xem xét mọi chuyện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhất thời mà không nhìn xa trông rộng về lâu về dài. Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương xót và Ngài mãi mãi trung tín với lời đã hứa với con cái loài người! Điều mà Thiên Chúa hứa ban cho ta và sẽ không bao giờ rút lại đó là ơn cứu độ, là sự sống đời đời. Những điều ta xin nhiều khi chỉ là những lợi ích trước mắt mà không có lợi cho phần rỗi đời đời nên Chúa không dám ban. Vả lại, để cứu được ta, thì Chúa đã phải lên thập giá; cuộc đời ta phải có những sóng gió, gian nguy thì ta mới mong đạt tới bến bờ bình an, hạnh phúc. Nói cách khác, cuộc đời ta càng gian truân, vật vả, khổ đau, thì ta càng khao khát được bình an, hạnh phúc, mà không có hạnh phúc đích thực nào ở trần gian này có thể so sánh được cái hạnh phúc vĩnh cửu là sự sống đời đời mai sau. Bởi vậy, điều Chúa muốn ta làm ấy là liên lỉ cầu xin cho được biết trung kiên khao khát món quà ân sủng của Ngài là Nước Trời mai hậu.