Lời Chúa thứ Bảy: Lc 6, 43 – 49: Vun trồng cho cây nho của niềm vui, cây vả của bình an, hạnh phúc

Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT

Thái Hà (12.9.2015) – Ở đất Palestine, có hai loại cây vốn đã trở nên phổ biến và hết sức gần gũi với cuộc sống người Do thái, đó là cây nho và cây vả. Hai loại cây này gắn bó thân thiết với đời sống con người đến mức chúng được hình tượng hóa và chất chứa những ý nghĩa biểu trưng sâu sắc. Chắc chắn, khi nói đến cây vả, quả vả thì người Do thái nghĩ ngay đến niềm bình an, hạnh phúc và sự thịnh đạt. Nói cách khác cây vả, quả vả tượng trưng cho sự thịnh đạt và bình an cho cuộc sống con người. Còn cây nho và quả nho thì biểu trưng cho niềm vui trong cuộc sống của họ.

Trong bài Tin mừng hôm nay, Chúa Giê su nhắc cho những người theo Ngài biết rằng chẳng bao giờ người ta có thể tìm được trái vả, trái nho nơi bụi gai cả. Người ta muốn có trái vả, trái nho ngon ngọt trong đời, thì phải chịu khó vun xới, chăm sóc cho cây vả, cây nho trong khu vườn nhà người ta. Nếu không chịu khó chăm sóc vườn nhà mình, thì chỉ có bụi gai mọc um tùm mà thôi. Mà ở bụi gai thì làm gì tìm được trái vả và trái nho!

11987143_1163957023620858_3460651664946529383_n

Ý Chúa muốn nói rằng người ta chẳng có được hoa trái của niềm vui, bình an và hạnh phúc khi trong lòng người ta có những bụi gai của sự chua cay, gắt gỏng, đố kỵ, tị hiềm. Ngược lại, nếu người ta chấp nhận dọn dẹp khu vườn của tâm hồn mình và vun tưới, chăm sóc cho cây nho, cây vả của sự hy sinh, vị tha, quảng đại thì chắc chắn người ta sẽ gặt hái được trái nho của niềm vui hay trái vả của sự bình an, thịnh đạt.

Nhưng khổ nỗi, với con người tự nhiên của chúng ta, chúng ta không thích dọn dẹp những bụi gai của sự đố kỵ, tị hiềm mọc um tùm trong lòng mình! Cụ thể, khi ai đó có những lời nhận xét chân thành, nhưng hơi cứng rắn một chút về ta, hoặc ai đó có những lời nói hay hành động do vô ý mà đã vô tình làm ta cảm thấy bị tổn thương, hoặc thậm chí tự nhiên ta gặp một người mà ta chẳng có cảm tình gì cả, thế là ta tìm cách gièm pha, ta chẳng để người ta yên. Mà giả như ta không tìm cách “chơi” người ta, thì ta cũng tìm cách làm ngơ hoặc tránh né, xem họ như không hề tồn tại trong tâm trí mình. Tất cả những thái độ đó chỉ tổ làm cho bụi gai của sự tị hiềm, ganh ghét dần dần mọc lên và phát triển ùm tùm trong khu vườn của tâm hồn ta. Và Chúa bảo rằng chẳng có trái nho, trái vả của niềm vui, của bình an, hạnh phúc trong lòng ta được.

Trước lời Chúa hôm nay, bạn và tôi thử ngồi lại thinh lặng mà suy xét xem trong cõi lòng mỗi người chúng ta, chúng ta đang trồng loại cây nào: cây vả, cây nho hay bụi gai? Nếu là bụi gai, thì ta chẳng cần vun xới, nó cũng tự mọc ùm tùm và dĩ nhiên chẳng bao giờ ta tìm được trái nho, trái vả ở đó. Còn nếu là cây vả, cây nho, thì phải chấp nhận hy sinh, vất vả chăm sóc hằng ngày cho nó thì may ra ta mới có hoa trái của niềm vui, bình an, hạnh phúc. Để cho sự ganh đua, đố kỵ, tị hiềm nổi dậy trong lòng ta thì rất dễ như bụi gai tự sinh sôi, nảy nở um tùm trong vườn. Nhưng gìn giữ, vun tưới cho cây vả, cây nho của sự bao dung, quảng đại, và tha thứ thì không hề dễ dàng. Điều đó đòi hỏi ta phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt, hy sinh trăn trở sớm chiều. Nhưng chấp nhận hy sinh, vất vả sớm chiều như thế để vun trồng cho cây nho, cây vả của lòng vị tha, quảng đại, thì rồi một ngày kia ta sẽ tìm được những trái vả, trái nho của sự dịu ngọt, bình an, hạnh phúc viên mãn.

Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT