Thứ Hai: Mt 4, 12 – 17. 23 – 25: Chúa đã giáng trần, sao lòng nhân thế còn ngập trong bóng tối và sự ác?!

Lm. Antôn Nguyễn Văn Dũng, DCCT

hands

Minh họa. Ảnh google

Thái Hà (04.01.2015) – Chúng ta vừa tưng bừng mừng lễ Chúa Giáng Sinh và lễ Chúa Hiển Linh. Những lễ này gợi nhắc cho chúng ta nhớ rằng ánh sáng tình thương ơn cứu độ của Chúa đã chiếu tỏa trên khắp cõi nhân gian này.

Bài Tin mừng hôm nay cũng có cùng một sứ điệp như vậy, nghĩa là cũng vẫn gợi nhắc cho chúng ta nhớ rằng các dân tộc trên thế giới đã lầm lũi bước đi trong bóng tối của khốn khổ, ù sầu thì nay Chúa đã tỏ mình, Chúa đã hiển linh, đã soi rọi ánh sáng tình thương ơn cứu độ của Ngài vào cả dân ngoại lẫn dân Israel vốn là dân riêng Thiên Chúa tuyển chọn.

Nhưng có một điều xem ra nghịch lý: Chúa đã tỏ mình, hiển linh rồi mà sao thế giới vẫn lầm lũi bước đi trong tăm tối của sự dữ, của hận thù và chia rẽ? Chúa đã chiếu rọi ánh sáng tình thương và quyền năng của Ngài vào chốn dương gian này rồi mà sao lòng chúng ta vẫn tăm tối trong yếu đuối, tội lỗi? Như vậy có lẽ nào chúng ta còn phải chờ đợi một Đấng Thiên Sai khác?

Thật ra, ta chẳng còn phải đợi Đấng Cứu Độ nào khác ngoài Đức Giêsu Kitô. Sở dĩ thế giới này và bản thân mỗi người chúng ta vẫn ngập ngụa trong bóng tối của tội lỗi và sự ác là vì chúng ta vẫn chưa ăn năn, hoán cải, thay đổi lại đời sống của mình để ánh sáng tình thương của Chúa được tỏ rạng. Bởi vậy, lời mời gọi của Chúa: “Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần” vẫn là sứ điệp có tính thời sự không chỉ dành cho dân Chúa xưa kia mà còn dành cho mỗi người chúng ta ngày hôm nay và mãi mãi về sau.