Đó là cảm nhận của tôi cũng như rất nhiều người khi đọc thấy bản tin ai tín về sự ra đi đột ngột của thầy Giu-se Hoàng Văn Đức, CSsR.
Thầy mới 30 tuổi, và cũng mới khấn dòng chưa đầy một năm. Niềm vui của thầy tân khấn lần đầu về quê ăn Tết, được mặc chiếc áo dòng dự lễ cùng mọi người trong giáo xứ quê hương còn chưa hết dư âm, vậy mà thầy đã ra đi, bỏ lại tất cả ước mơ còn dang dở để trở về nhà Cha trên trời.
Dẫu biết ước mơ tận hiến cả cuộc đời người tu sĩ là được kết hợp mất thiết với Đức Ki-tô, được hợp đoàn cùng các thánh trong Dòng, nhưng trong phận người, tôi không thể ngưng cảm thấy xót xa, thương tiếc cho thầy. Một người anh em trẻ tận hiến cuộc đời cho Chúa trong đời sống Dòng Chúa Cứu Thế nay dừng lại hành trình ở độ tuổi 30, độ tuổi mà người ta coi là chín chắn, trưởng thành. Tam thập nhi lập!
Sự ra đi của thầy để lại nhiều niềm thương tiếc mà có lẽ đau xót nhất là ông bà cố. Mới tiễn thầy trở lại nhà Dòng sau kì nghỉ về quê ăn Tết, nay đón nhận tin chẳng lành, nước mắt nào có thể cầm giữ lại nổi.
Suy nghĩ về sự ra đi của thầy, dẫu buồn thương, tôi vẫn thấy ba điểm rất ý nghĩa như thế này.
Một là, thầy mới trở về từ kì nghỉ Tết và chắc chắn thầy đã nói lời tạm biệt với bố mẹ, gia đình, bạn bè thân yêu. Dù không biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chắc chắn thầy đã có những ngày ý nghĩa bên những người yêu thương trước chuyến đi xa.
Hai là, thầy ra đi một cách an bình trong giấc ngủ mà nói theo ngôn ngữ bình dân thì đó là sự chết lành. Truyền thống Dòng Chúa Cứu Thế tập cho mỗi tu sĩ của dòng mỗi đêm trước khi tắt đèn đi ngủ sẽ đọc những lời kinh thấm thía như này: “Lạy Chúa con, con biết thật con sẽ chết, có khi chỉ còn sống được ít phút nữa mà thôi. Có khi đêm nay con vào giường nằm nghỉ, mà sáng mai chẳng còn chỗi dậy nữa. Cho nên Chúa dặn bảo con: Dọn mình vào giường nghỉ như là vào mồ chết vậy.” Cái chết vốn là điều mà mỗi người tu được nhắc nhở suy ngẫm mỗi ngày. Và lời kinh ấy ứng nghiệm nơi chính cuộc đời của thầy.
Ba là, thầy ra đi ở trong cộng đoàn nhà Dòng, nơi thầy gắn bó cuộc sống với anh em mình. Đọc tiểu sử của thầy, chúng ta thấy sau khi tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng Bách Khoa thầy cất tấm bằng đại học mà bao năm mài bút nghiên mới có được, để theo đuổi một tấm bằng giá trị hơn “tấm bằng nước Trời.” Thánh tổ lập Dòng có nói: Ai bền đỗ đến cùng trong Dòng sẽ được vào nước trời. Tôi tin thầy đã bền đỗ và giờ là lúc nhập đoàn cùng các Thánh trong Dòng trên thiên quốc.
Với ba điều trên, tôi cảm thấy được an ủi phần nào về sự ra đi của Thầy. Nguyện xin linh hồn Thầy Giu-se cầu nguyện cho những anh em còn lại nơi dương thế, biết dọn sẵn lòng mình chờ đón Chúa đến, và làm hết sức mình để loan báo Tin Mừng nước Thiên Chúa. Amen
Duc Trung Vu, CSsR
Ảnh lấy từ FB thầy Nguyễn văn Hoài, CSsR